Hang đá tĩnh lặng phía sâu trong vực Thiên Nhai giờ chỉ còn lại từng vết máu khô trên mặt đất, dấu tích cho sự tái sinh của một kẻ từng là thiên tài, nay mang thân phận Đế Tôn chuyển thế.
Lâm Phong khoác lên người một tấm áo choàng lấy từ xác một con yêu thú bị gió cuốn tới bên vách đá. Áo choàng tơi tả nhưng đủ để che đi thân hình đã dần rắn chắc và khí tức đầy sát phạt của hắn.
hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt phía trên. Trên cao ấy, là Thanh Vân Tông – nơi từng nâng hắn lên trời xanh, rồi cũng dẫm hắn xuống bùn nhơ.
“quay về, không phải để van xin tha thứ.”
“mà để đòi lại từng giọt máu.”
…
đường lên khỏi vực là vách đá thẳng đứng dài hàng trăm trượng, rêu phong trơn trượt, từng cơn gió thổi như muốn xé nát thân thể. Nhưng Lâm Phong vẫn từng bước một bám vào từng khe đá, leo lên bằng sức lực và thù hận.
máu từ tay chảy ra hòa với nước mưa. Nhưng hắn không hề dừng lại.
ba canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng đặt chân lên đỉnh vực.
trời vừa tạnh mưa. Một dải cầu vồng mờ mờ lướt qua đỉnh núi. Nhưng trong mắt Lâm Phong, thế giới này không còn ánh sáng.
…
trong rừng trúc phía nam Thanh Vân Tông, ba đệ tử ngoại môn đang tụ tập luyện công. Một trong số đó, cao gầy và mặt rỗ, vừa vung kiếm vừa nói:
“đúng là tiếc cho tên Lâm Phong. Hôm hắn bị trục xuất, ta còn thấy Tô sư muội đứng trên cao, mặt chẳng chút cảm xúc.”
“cũng phải thôi. giờ nàng là thiên kiêu, còn hắn thì mất linh căn. há chẳng phải rác rưởi?”
“mà nghe đâu... có người thấy xác hắn bị ném xuống Thiên Nhai Tuyệt rồi. sống sao nổi.”
cả ba cùng phá lên cười.
đúng lúc đó, một cơn gió lạ lướt qua, làm trúc lay nghiêng ngả.
khi ba tên đệ tử còn chưa kịp phản ứng, bóng áo choàng xám đã lướt đến sau lưng tên mặt rỗ.
phập.
một nhánh trúc xuyên thẳng qua cổ họng hắn, máu phun như suối.
hai tên còn lại hoảng hồn chưa kịp rút kiếm, đã bị một bóng tay chém thẳng vào ngực. xương sườn gãy vụn, bay ngược ra sau đập vào thân trúc, nằm bất động.
“nghe các ngươi nói nhiều quá rồi.”
giọng nói khàn khàn vang lên giữa rừng trúc, như tiếng ma gọi hồn.
Lâm Phong cúi người, lấy y phục sạch sẽ từ thi thể, lau vết máu trên tay, rồi rảo bước đi.
trong tâm hắn đã có kế hoạch rõ ràng.
với thân phận cũ đã bị xóa bỏ, muốn trở lại Thanh Vân Tông, hắn phải dùng một danh nghĩa khác. Và không gì hợp lý hơn… một thiên tài từ ngoài tông môn đến cầu nhập.
…
ba ngày sau, tại cổng chính Thanh Vân Tông, một đệ tử thủ vệ nhìn thấy một thanh niên áo xanh, mặt mũi anh tuấn nhưng khí tức lạ lẫm. Trong tay người đó là một tấm lệnh bài đúc bằng ngọc đen, khắc hai chữ "Huyền Tông".
“khách từ Huyền Tông? muốn vào Thanh Vân Tông làm gì?” đệ tử nghi ngờ hỏi.
Lâm Phong khẽ mỉm cười, giọng điềm đạm:
“ta tên là Lâm Vô Ngân. nhận lệnh sư tôn đến quan sát nội tình Thanh Vân Tông, đồng thời tìm kiếm cơ hội gia nhập tu luyện.”
đệ tử ngẩn người. Huyền Tông là một trong Thập Đại Thế Lực, thực lực vượt xa Thanh Vân Tông. Khách từ đó đến, chẳng ai dám thất lễ.
hắn vội vàng hành lễ, dẫn Lâm Phong vào.
ngay khi đặt chân vào nội địa Thanh Vân Tông, một làn ký ức trào về như sóng: từng góc nhà, từng cây cổ thụ, cả sân luyện công nơi hắn từng thổ huyết vì luyện chiêu, tất cả vẫn còn đó… chỉ có hắn là đã chết trong mắt họ.
“Lâm Vô Ngân… từ giờ sẽ là tên ngươi.”
“và ta, Lâm Phong, sẽ là bóng ma nuốt chửng kẻ phản bội.”
…
tại đại điện tiếp khách, Tô Linh Nhi được triệu đến.
nàng xuất hiện trong bộ y phục trắng, mặt không biểu cảm, ánh mắt thoáng mỏi mệt sau những ngày nhập định. Khi ánh mắt nàng gặp người ngồi trong điện – "Lâm Vô Ngân", trái tim đột nhiên nhói lên một nhịp.
hắn… có chút quen thuộc.
nhưng nàng không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Gương mặt này, khí tức này – hoàn toàn khác biệt.
Lâm Phong mỉm cười nhẹ, ánh mắt thản nhiên:
“nghe danh thiên kiêu Tô Linh Nhi từ lâu. hôm nay mới được diện kiến.”
Tô Linh Nhi gật đầu đáp lễ, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi hắn. Đáy lòng nàng gợn lên sự bất an mơ hồ.
nét cười kia, giống một người…
một người nàng từng rũ bỏ.
…
trong đêm, tại hậu sơn, Lâm Phong ngồi trên đỉnh núi nhỏ, trải hồn thức ra khắp Thanh Vân Tông. Bên trong cấm địa phía đông, hắn cảm nhận được khí tức của một linh trận cổ xưa – nơi hắn từng luyện công ba năm liền khi còn là đệ tử thân truyền.
hắn rút một ngọc giản từ nhẫn trữ vật, áp lên trán.
bên trong là Huyết Trận Đồ, một loại trận pháp tàn khốc dùng máu sinh linh để kích phát linh mạch, gia tăng tốc độ tu luyện gấp mười lần.
“muốn phục thù, không thể tu luyện như người thường.”
hắn chọn một khe núi hẻo lánh, bắt đầu vẽ huyết trận. Mỗi lần rạch tay chảy máu, hắn lại nhớ đến giọng nói lạnh như băng của Tô Linh Nhi năm nào: “ngươi không còn xứng với ta.”
ngay trong đêm, huyết trận hoàn tất.
Lâm Phong bước vào trung tâm, toàn thân chìm vào quầng sáng đỏ máu.
tiếng gào rít vang lên từ sâu trong đất. từng tia linh khí bị hút điên cuồng vào đan điền hắn. Xương cốt hắn bắt đầu tỏa sáng, từng điểm kinh mạch chuyển động như dòng nước lũ.
từ Trúc Cơ sơ kỳ, hắn thăng tiến vọt lên trung kỳ chỉ trong nửa canh giờ.
“nhanh hơn dự kiến.”
khi bước ra khỏi huyết trận, toàn thân hắn như lột xác. Ánh mắt sắc lạnh, gân xanh nổi trên cổ tay, khí tức hỗn nguyên cuồn cuộn.
hắn nhặt một phiến đá, khắc lên một dòng chữ:
"Đêm trăng đỏ – máu sẽ chảy trong tông môn."
…
đêm ấy, một đệ tử nội môn bất ngờ bị giết ngay trong mật cảnh.
trên xác hắn, chỉ có một vết thương – đâm xuyên tim, không có dao động linh lực. hung thủ hành động như sát thủ giang hồ.
trưởng lão trực cảnh lập tức phong tỏa hiện trường. Nhưng không tìm ra manh mối.
trong bóng tối, Lâm Phong đứng dưới tàng cây, ánh trăng đỏ rọi xuống nửa gương mặt.
“một kẻ.”
“rồi sẽ đến hai.”
“đến khi các ngươi hiểu rằng, bóng ma mà các ngươi giết năm xưa… chưa từng biến mất.”