Đêm buông xuống Thanh Vân Tông, tĩnh lặng như chưa từng có bất cứ hỗn loạn nào xảy ra. Nhưng trong lòng đất, giữa khe núi phía tây, mùi máu chưa kịp tan đi.
lúc này, Lâm Phong đã quay về tạm cư trong một căn phòng dành cho khách nhân. Căn phòng đơn sơ, không linh trận bảo vệ, không có vật dụng xa hoa. Nhưng với hắn, nơi này quá đủ để ẩn thân.
hắn ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền, khí tức trầm ổn như đá tảng.
trong lòng biển thức, các ký ức từ kiếp trước tiếp tục hiện về từng dòng rõ ràng. hắn nhìn thấy chính mình thuở xưa tung hoành đại lục, đánh bại Thất Đại Thiên Ma, đoạt lại Thiên Cốt Kiếm từ Long Huyết Cốc, từng bước trở thành Đế Tôn vô thượng.
đồng thời, hắn cũng nhớ lại những tên phản bội, từng khuôn mặt cười sau lưng nhưng lại cầm dao đâm thẳng vào tim hắn khi hắn suy yếu nhất.
“kẻ phản bội luôn biết mỉm cười trước khi giết người.” hắn khẽ nói.
cánh cửa gỗ nhẹ kẽo kẹt mở ra.
một bóng dáng quen thuộc bước vào.
“Lâm công tử, Tô sư tỷ có lời mời huynh đến uống trà tại Thất Hoa Đài.”
là một tiểu đệ tử nữ, ánh mắt dè dặt, hai tay cung kính.
Lâm Phong mở mắt, ánh nhìn chậm rãi đảo qua gương mặt cô gái. nàng không biết, người mà nàng đang mời đến buổi trà đạo, chính là người từng bị Tô Linh Nhi vứt bỏ trong bùn lầy, từng quỳ gối giữa trăm người như trò cười.
hắn đứng dậy, khẽ gật đầu.
“đi.”
…
Thất Hoa Đài nằm giữa một hồ sen lớn, xung quanh là cầu đá, liễu rũ và hàng vạn đóa sen đang hé nở. trăng chiếu lấp lánh trên mặt nước, phản chiếu gương mặt lạnh như sương của nữ tử áo trắng ngồi giữa đài.
Tô Linh Nhi không uống trà, cũng không ngắm trăng. nàng nhìn chằm chằm vào người trước mặt – Lâm Vô Ngân.
“tại sao khí tức của huynh lại quen thuộc đến vậy?” nàng hỏi.
Lâm Phong khẽ nhếch môi.
“có lẽ vì trên thế gian, có nhiều người từng có mặt, nhưng đã bị lãng quên.”
nàng nhíu mày, lời nói này khiến lòng nàng bất an hơn nữa.
“ta từng gặp huynh chưa?”
“ngày huynh đệ bị phản bội, thường không nhớ rõ kẻ phản bội đã nói gì.” giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng từng từ như đâm vào da thịt.
Tô Linh Nhi ngẩn người, tay nắm chặt chén trà.
“ta…”
“chuyện xưa, không cần nhắc lại.” Lâm Phong cắt ngang, đứng dậy. “nếu chỉ mời ta đến để thử trí nhớ, thì e là quá muộn rồi.”
hắn quay đi, bóng dáng dần khuất sau cầu đá. để lại Tô Linh Nhi ngồi lại, lòng rối như tơ vò.
nàng bỗng nhận ra – có thể, người mà nàng từng đẩy xuống vực… đã thực sự trở lại.
…
đêm hôm đó, Lâm Phong quay về phòng, nhưng không ngủ. hắn chờ.
đúng canh ba, một bóng đen nhẹ như mèo đáp xuống mái phòng.
một tiếng "vút" rất khẽ.
một ám tiễn bằng bạch ngân, tẩm kịch độc vô sắc, vô thanh, xuyên qua mái nhà, nhắm thẳng tim hắn.
nhưng Lâm Phong không nhúc nhích.
đến khi mũi tên chỉ còn cách ngực hắn chưa đến một tấc, tay phải hắn chụp lấy nó dễ như bắt ruồi. ngón tay siết chặt, tiễn gãy đôi.
trong nháy mắt, hắn bật dậy, tung người xuyên qua mái nhà, đáp xuống trước mặt tên sát thủ mặc hắc y.
“ai cử ngươi đến?” hắn hỏi, giọng trầm như núi đổ.
kẻ kia không trả lời, chỉ rút kiếm đánh thẳng.
sai lầm.
một chiêu. chỉ một chiêu.
hắn chưa kịp tiếp cận thì cổ họng đã bị Lâm Phong bóp chặt. chân không chạm đất, cả người run rẩy.
Lâm Phong nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh như băng đá:
“ngươi không nói, ta vẫn biết.”
“chỉ có một kẻ vừa lo lắng, vừa đủ ngu ngốc để ra tay ngay khi nghi ngờ.”
một tiếng "rắc".
cổ tên sát thủ gãy gập. thân thể mềm nhũn rơi xuống như bao vải.
hắn rút một miếng ngọc phù từ túi tên này. ký hiệu khắc trên đó không phải của nội môn – mà là từ Trưởng lão Đường Khâu, kẻ từng dồn hắn vào chỗ chết cùng Tô Linh Nhi.
“các ngươi vẫn như xưa – ra tay mà không chịu hiểu đối thủ.”
hắn bỏ xác sát thủ vào hư không giới, rồi trở về phòng, không ai hay biết có người chết.
nhưng đó chỉ là đêm đầu tiên.
…
ba ngày tiếp theo, các trưởng lão trong Thanh Vân Tông liên tục bị mất trộm linh thảo quý hiếm.
một lão đệ tử luyện đan bị hạ độc hủy đan điền.
một linh trận hộ pháp bị xóa mất trung tâm, tê liệt trong ba ngày.
mọi việc đều không có dấu vết, nhưng các trưởng lão đều cảm thấy bất an.
"ai đó đang ra tay… trong bóng tối."
…
giữa đêm thứ tư, Lâm Phong một mình bước vào khu nội thất của Trưởng lão Đường Khâu. hắn để lại một bức huyết thư viết bằng máu lên bàn:
"mạng đổi mạng. máu trả máu. ngươi còn nợ ta một cái chết."
sáng hôm sau, Đường Khâu rời khỏi tông môn không dấu vết. nói là đi bế quan, nhưng không ai tìm ra tung tích.
nhiều đệ tử bắt đầu xì xào. một cái tên bắt đầu được nhắc đến trong những buổi tu luyện lén lút:
“Lâm Vô Ngân… hình như không đơn giản.”
…
trong một buổi đại hội luận đạo, Tô Linh Nhi đứng trên đài giảng pháp.
bên dưới, ánh mắt nàng quét qua hàng trăm đệ tử, nhưng cứ lướt đến Lâm Phong là tim nàng nhói lên.
có thứ gì đó trong hắn khiến nàng không thể dứt ra.
và đúng lúc đó – nàng nhận được tin: Trưởng lão Đường Khâu đã chết, xác treo trước điện Thanh Huyền, bị băm thành trăm mảnh, máu viết lên tường: “trả lại máu cho kẻ từng đâm sau lưng.”
toàn bộ Thanh Vân Tông chấn động.
Lâm Phong, vẫn ngồi bình thản trong hàng ghế đệ tử ngoại lai, tay cầm chén trà, mắt nhìn về đỉnh núi phía xa.
gió thổi tóc hắn tung bay, ánh mắt vô cùng sâu như vực.
“chỉ là khúc dạo đầu thôi.”