ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 5: Giết Trước Mặt Thiên Hạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng sớm rọi qua từng tầng mây, nhuộm vàng những mái ngói cổ kính của Thanh Vân Tông. không khí yên bình tạm thời che giấu đi cơn sóng ngầm đang cuộn trào dữ dội.

tại quảng trường trung tâm, một tấm bảng vàng được treo lên giữa tiếng chuông đồng ngân vang: Đấu Pháp Đại Hội – sớm hơn dự kiến hai tháng.

đây là sự kiện định kỳ, nơi đệ tử trong tông tỉ thí, chứng minh thực lực, được các trưởng lão quan sát và cất nhắc. cũng là dịp các thiên tài phô bày hào quang, tranh đoạt tài nguyên tu luyện.

với Lâm Phong, đây chính là sân khấu hoàn hảo để ra tay công khai – giết người ngay trước thiên hạ, để mọi kẻ từng xem thường hắn phải nhìn lại.

“năm nay đặc biệt có thêm sự góp mặt của khách nhân từ Huyền Tông – Lâm Vô Ngân.” một vị trưởng lão cao giọng tuyên bố trong buổi điểm danh.

hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Phong, kẻ đứng giữa hàng ghế đệ tử ngoại lai, áo xanh bay trong gió, thần sắc bình thản, ánh mắt lạnh lùng như suối băng.

một vài nội môn đệ tử bắt đầu thì thầm:

“nghe nói hắn vừa đến đã khiến Trưởng lão Đường Khâu biến mất.”

“to gan vậy sao? dám giết trưởng lão trong tông môn?”

“chẳng qua là lời đồn thôi. nếu thật thì đâu thể đứng đây.”

trên khán đài, ánh mắt Tô Linh Nhi vẫn không rời khỏi hắn. ánh mắt nàng ẩn chứa hoài nghi, dao động, và cả một tia sợ hãi mà chính nàng cũng không hiểu nổi.

“Lâm Vô Ngân…”

vòng loại bắt đầu.

hàng trăm trận đấu diễn ra liên tục trên các lôi đài. kiếm quang bay lượn, linh lực nổ tung, tiếng va chạm vang vọng khắp núi.

khi đến lượt Lâm Phong, đối thủ của hắn là một nội môn đệ tử tên Triệu Tường – tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, người từng được phong là "hậu bối có tiềm lực nhất dưới Kết Đan cảnh".

Triệu Tường bước lên đài, mặt mũi vênh váo, vỗ trường kiếm cười lớn:

“Lâm Vô Ngân đúng không? nghe danh nửa tháng qua, giết gà trộm chó cũng giỏi lắm đấy. nhưng hôm nay… đến lượt ngươi quỳ xuống.”

khán giả phía dưới bật cười, hùa theo.

Lâm Phong không đáp, chỉ bước lên, đặt tay lên chuôi kiếm đeo bên hông – thanh kiếm không có tên, được rèn từ xương của một con Băng Hồn Thú dưới vực.

Triệu Tường phi thân tới, kiếm quang như tuyết bắn thẳng vào cổ họng Lâm Phong.

hắn vẫn đứng yên.

đến khi mũi kiếm chỉ còn cách hắn một gang tay, xoẹt – một ánh sáng bạc lóe lên.

không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào.

chỉ biết, trong khoảnh khắc tiếp theo, tay phải của Triệu Tường đã lìa khỏi cơ thể, bay thẳng lên không trung cùng với thanh kiếm vừa vung.

máu phụt ra như suối. tiếng hét thảm vang vọng khắp quảng trường.

cả quảng trường chết lặng.

hắn… vừa chặt tay một nội môn đệ tử chỉ bằng một kiếm?

Triệu Tường quỳ rạp trên đất, mặt trắng bệch, mắt ngập trong hoảng loạn.

“ngươi... ngươi dám…” hắn gào lên.

Lâm Phong bước đến, đá một cước vào ngực hắn. xương ngực vỡ nát, hắn bay ngược ra ngoài lôi đài, rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

trưởng lão chủ khảo đứng bật dậy, định lên tiếng thì Lâm Phong đã nói trước:

“ta khống chế lực đạo. chỉ chém tay. không chết.”

giọng nói bình thản, nhưng mang theo uy áp vô hình.

vị trưởng lão nuốt ngược lời định nói, chỉ đành ngồi xuống, mặt sa sầm.

cả tông môn chưa từng có ai dám “giết” ngay giữa lôi đài mà vẫn ngang nhiên như vậy.

và tất cả những ai có mặt đều hiểu – trận này không đơn thuần là tỉ thí.

một thông điệp đã được gửi đi rõ ràng:

ta – đến để đòi máu.

trong vòng tiếp theo, Lâm Phong gặp Tôn Hạo – đệ tử thân truyền của Trưởng lão Từ Tĩnh, người từng ra mặt ủng hộ việc trục xuất hắn khỏi tông năm xưa.

khi nghe tên đối thủ, mắt Lâm Phong lóe lên tia sáng chết chóc.

Tôn Hạo bước lên, không hề biết mình đã được “chọn”.

hắn ngạo mạn nói:

“Lâm Vô Ngân phải không? nghe nói ngươi đến từ Huyền Tông. để ta xem bản lĩnh Huyền Tông ra sao.”

hắn chưa dứt lời, Lâm Phong đã phi thân tới như sét đánh.

phụt.

một nhát kiếm đâm xuyên bụng.

Tôn Hạo trợn mắt, chưa kịp xoay người thì bị Lâm Phong đá ngược về sau. bụng thủng một lỗ, máu tuôn không ngừng.

mọi người chưa kịp hoàn hồn thì Lâm Phong đã bước tới, nhấc kiếm đâm tiếp hai nhát vào ngực.

“ngươi… tại sao…”

“vì ngươi từng đứng phía sau nhìn ta bị đánh, rồi cười.” Lâm Phong thì thầm bên tai hắn.

Tôn Hạo chưa kịp nói gì thêm thì ngã gục xuống lôi đài, toàn thân run rẩy, không biết sống chết.

lần này, các trưởng lão không thể nhẫn nhịn.

“Lâm Vô Ngân!” một trưởng lão hét lớn. “ngươi coi đây là đấu pháp hay là trường hành quyết?”

Lâm Phong cười nhạt:

“ta không giết người. nhưng nếu đã lên đài, thì nên chuẩn bị tâm lý chết.”

cả quảng trường sôi sục.

Tô Linh Nhi đứng bật dậy, lần đầu tiên nàng lên tiếng:

“ngươi rốt cuộc là ai?!”

Lâm Phong nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng.

“ngươi hỏi ta?”

hắn bước chậm rãi tới giữa lôi đài, giọng trầm hẳn xuống:

“vậy thì nghe cho kỹ.”

“ta – chính là Lâm Phong.”

“kẻ bị các ngươi chặt đứt linh căn, xóa tên khỏi tông môn, ném xuống vực như rác.”

“nhưng ta không chết.”

“và hôm nay – ta trở lại.”

cả tông môn lặng đi.

Tô Linh Nhi như bị sét đánh. đôi môi nàng run lên, sắc mặt tái nhợt.

“không thể… ngươi…”

một vài trưởng lão kinh hãi đứng bật dậy.

“Lâm Phong? chẳng phải đã…”

“chết rồi? các ngươi chắc chứ?” hắn cười, rồi vươn tay, xé áo ngoài, lộ ra vết sẹo dài ngay tim – dấu tích của nhát đâm năm xưa.

“các ngươi từng nói ta là phế vật. là không xứng với thiên đạo.”

“vậy từ hôm nay, để ta cho các ngươi thấy – một ‘phế vật’ có thể nghiền nát cả Thanh Vân Tông ra sao.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!