ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 6: Đệ Tử Bạch Đạo, Sát Tâm Hắc Đạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau màn vạch mặt kinh thiên tại Đấu Pháp Đại Hội, cái tên “Lâm Phong” không còn là lời thì thầm trong bóng tối. nó trở thành tiếng sấm giữa ban ngày, chấn động toàn bộ Thanh Vân Tông.

các trưởng lão họp kín suốt ba canh giờ. có người đòi xử tử ngay tại chỗ, có người dè chừng vì không rõ hắn có hậu thuẫn nào từ Huyền Tông, hoặc thậm chí từ thế lực nào còn lớn hơn.

nhưng trước khi tông chủ có chỉ thị, không ai dám động vào hắn.

còn Lâm Phong – sau khi rút kiếm đâm trọng thương Tôn Hạo – lại thản nhiên quay về phòng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

đêm đó, không ai dám đến gần hắn.

sáng hôm sau, một mảnh ngọc truyền âm bay vào tay Lâm Phong, từ nội môn trưởng lão Kỳ Linh – người phụ trách phân phối tài nguyên tu luyện cho đệ tử đạt thành tích cao tại đại hội.

trong thư, chỉ có một câu:

“gặp mặt riêng – thảo luận đề nghị hợp tác. đừng đến trễ.”

Lâm Phong cười khẽ. “cuối cùng cũng ra mặt.”

Kỳ Linh là trưởng lão đứng giữa – không phe phản, cũng chẳng trung lập. Hắn chỉ theo kẻ mạnh. Mỗi lần trong tông xuất hiện biến động, người này luôn là kẻ đầu tiên tìm cách liên kết để hưởng lợi.

Lâm Phong đến đúng giờ.

đại điện Kỳ Phong Các yên ắng, có mùi đàn hương và trà thơm nhè nhẹ. Trưởng lão Kỳ Linh – một lão nhân mặt hiền, tay cầm quạt, mắt nheo như cười như không.

“ngồi đi, Lâm… à không, Đế Tôn chuyển thế có cần ta phải quỳ đón không?” hắn khẽ trêu.

Lâm Phong không cười, chỉ ngồi xuống.

“không cần vờ vịt. nói đi, muốn gì?”

Kỳ Linh thu quạt, ánh mắt lóe sáng:

“ta muốn một nửa.”

“một nửa gì?”

“quyền lực tông môn… khi ngươi cướp được.”

căn phòng lặng ngắt.

sau vài hơi thở, Lâm Phong cười – nụ cười khiến cả căn phòng lạnh đi mấy độ.

“không tệ. ít ra cũng không ngu như mấy kẻ kia.”

“vậy… đồng ý?” Kỳ Linh nhỏ giọng.

“đồng ý.” hắn gật.

“nhưng chỉ khi ngươi đưa được ta vào Hắc Viện.”

trong Thanh Vân Tông có hai tầng đệ tử ngoài hệ thống chính – Bạch ĐạoHắc Đạo.

Bạch Đạo là những người ưu tú, được chọn để kế thừa những bí pháp chính thống, luyện công trong Linh Tuyền Tịnh Tâm Cốc, tu tập ánh sáng, danh vọng, và bảo vệ tông môn.

Hắc Đạo là ngược lại – những kẻ bị thế giới ruồng bỏ, sát thủ ngầm, thí nghiệm sống, hoặc thiên tài biến dị. luyện công ở Tử Trạch Huyết Hồ, chỉ có một nhiệm vụ: giết.

giết thầm lặng. giết để tồn tại. giết để không bị giết.

Hắc Đạo là nơi người người tránh xa, nhưng lại là gốc rễ bóng tối của mọi thế lực lớn.

Lâm Phong đời trước từng giết người trong Hắc Đạo của Thiên Địa Cung – hắn hiểu rõ: muốn đạp lên đầu rắn, phải từ dưới chân nó đi lên.

một ngày sau, lệnh bài Hắc Đạo được bí mật giao đến tay Lâm Phong. hắn không nói gì, chỉ vẽ một trận pháp phong ấn khí tức, rời khỏi phòng, đi thẳng tới Tử Trạch Huyết Hồ.

từ đây, hắn không còn là “Lâm Vô Ngân” – càng không là “Lâm Phong”.

hắn mang tên mới: Diệp Vô Huyết – người của bóng tối.

Tử Trạch Huyết Hồ nằm trong một vùng đầm lầy âm u, nơi mặt trời không bao giờ chiếu tới. trong lòng đất là tầng tầng sát khí tích tụ từ xác chết của bao thế hệ bị vứt bỏ xuống đây.

khi bước vào, Lâm Phong cảm nhận rõ: máu, thù, oán, đau đớn… tất cả hòa vào nhau thành một biển tử khí đặc quánh.

người canh cửa là một lão nhân cụt tay, mắt mù, lưng gù như xác chết.

“ngươi là ai?” lão hỏi.

“Diệp Vô Huyết.”

“ngươi đến đây để sống… hay để chết?”

“sống để giết.”

lão cười khục khục. “vào đi. máu của ngươi sẽ trả lời.”

bên trong Hắc Viện là một thế giới khác.

đệ tử không có tên – chỉ có số hiệu.

người yếu bị chém trong đêm. mạnh thì được sống, và ăn phần xác kẻ yếu.

mỗi ngày, đệ tử phải bước vào huyết trì – luyện công trong linh dịch pha với máu thật. nếu không đủ thực lực, cơ thể sẽ nứt toác mà chết.

ngày đầu tiên, Lâm Phong được gán số hiệu Số 67.

kẻ canh giữ gọi to:

“đấu sinh tử hôm nay – Số 67 gặp Số 12.”

cả đám đồng loạt nhìn về phía Số 12 – một tên gầy ốm, tóc dài, da trắng như xác chết, mắt không có tròng đen.

“nó từng xé xác ba người trong một phút.” một kẻ thì thào.

Lâm Phong bước ra lôi đài, không mang theo kiếm.

Số 12 cười khùng khục, rồi lướt đến.

bàn tay hắn mọc ra móng vuốt đen nhánh, kèm theo linh khí tử âm kỳ dị – Loạn Huyết Công.

nhưng ngay khi Số 12 vừa vồ tới, hắn chưa kịp chạm vào người Lâm Phong thì… cổ hắn đã bị cắt.

không ai thấy rõ hắn rút dao từ đâu.

một giây sau – đầu của Số 12 rơi xuống đất.

máu phun như mưa. tất cả đệ tử Hắc Đạo đứng im như tượng.

lão canh giữ bước ra, khẽ gật đầu.

“Diệp Vô Huyết – từ giờ là Số 12 mới.”

trong vòng ba ngày, Lâm Phong giết liên tục năm đệ tử, tất cả đều chết trong một chiêu. không ai biết hắn tu luyện công pháp gì, vì mỗi lần ra tay – hắn lại dùng một chiêu hoàn toàn khác.

người gọi hắn là:

“kẻ có sát tâm đế vương.”

trong một đêm mưa lạnh, lão gù canh giữ bước đến phòng của hắn, đặt trước cửa một cái hộp gỗ.

bên trong là một miếng ngọc đen, khắc dòng chữ:

Sát Lệnh: Trưởng lão Thiết Hàn – nội môn. giết trong vòng 7 ngày. không dấu vết.

Lâm Phong nhếch môi.

“cuối cùng, cũng đến lúc… giết người cũ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!