ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 7: Huyết Giết Trưởng Lão – Cấm Kỵ Bắt Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ bảy, sương mù dày đặc như lớp da của quỷ phủ kín cả rừng phía bắc Thanh Vân Tông. ánh sáng từ trận pháp lơ lửng trên bầu trời cũng trở nên yếu ớt, lay động như sắp tắt.

một bóng đen lướt nhẹ qua bức tường ngoài cùng của nội viện, không tạo ra bất cứ dao động linh lực nào.

đó là Lâm Phong – hay đúng hơn, Diệp Vô Huyết, sát thủ Hắc Đạo Số 12.

trong tay hắn là một mảnh sát lệnh khắc sâu huyết chú, có hiệu lực chỉ trong bảy ngày. nhiệm vụ: ám sát trưởng lão Thiết Hàn, người từng là thủ lĩnh chấp pháp năm xưa – kẻ trực tiếp ra lệnh đánh gãy linh căn Lâm Phong.

sát lệnh không yêu cầu động cơ – chỉ cần kết quả.

nhưng Lâm Phong… có thừa lý do để khiến lưỡi dao của mình lạnh đến tận xương.

phủ Thiết Hàn là một trong mười bốn phủ trưởng lão nội môn. nằm ở sườn núi phía đông, nơi linh khí dày đặc, canh phòng nghiêm ngặt. không dưới mười trận pháp phòng hộ, ba tầng kết giới, và một trận diệt hồn nếu phát hiện linh lực lạ.

với người thường, đây là tử địa.

với Lâm Phong, đây chỉ là một thử nghiệm nhỏ trong kế hoạch phục thù dài hơi.

hắn đứng cách phủ một trăm trượng, móc ra một chiếc lục diệp phù – thứ bí phù dùng để hấp thu linh khí tự nhiên xung quanh, tạo “lõi linh khí giả” đánh lừa cảm ứng trận pháp.

khi phù lóe sáng, toàn bộ linh khí quanh đó như bị hút vào, khiến cảm ứng của kết giới chậm lại nửa nhịp.

chỉ cần nửa nhịp, đã đủ cho Lâm Phong lẻn qua.

hắn phi thân như khói mờ, lướt qua từng vòng trận, bước vào phủ như một bóng ma.

trong phủ, trưởng lão Thiết Hàn đang nhập định.

hắn ngồi giữa một hồ linh tuyền, quanh thân xoáy lên từng cột linh khí màu bạc, là dấu hiệu của Kim Đan viên mãn, chỉ cách Nguyên Anh một bước nhỏ.

“nếu không bị phản bội năm xưa, ta đã vượt xa hắn.” Lâm Phong khẽ nhủ.

hắn không ra tay ngay.

hắn đặt ba quả Tĩnh Âm Châu quanh hồ – vật dùng để phong tỏa dao động linh khí, khiến bất kỳ vụ nổ nào cũng không lan ra ngoài.

sau đó, hắn bước lên, thong thả, không vội.

khi bước đến trước mặt Thiết Hàn, hắn rút ra một lưỡi dao đen như mực, ánh lên sát ý đậm đặc.

cạch.

một giọt nước trong hồ rơi xuống, chạm vào bề mặt dao, phát ra âm thanh nhỏ như kim chạm đá.

đủ để khiến Thiết Hàn mở mắt.

đôi mắt lão lóe lên sát khí, toàn thân bộc phát linh lực.

“kẻ nào?!”

nhưng đã muộn.

xoẹt.

lưỡi dao đã cắt ngang cổ họng lão, sâu tới tận cột sống.

máu chưa kịp trào ra, Lâm Phong đã tung chưởng, đánh vỡ đan điền, phá hủy kim đan trong nháy mắt.

“ta là Lâm Phong – người ngươi từng ra lệnh đánh gãy linh căn.” hắn thì thầm.

ánh mắt Thiết Hàn mở to, hoảng loạn cực độ. bàn tay run rẩy nắm lấy không khí, nhưng chẳng thể nói gì, máu trào ra từ cổ.

chỉ vài giây sau – đôi mắt khép lại mãi mãi.

hắn chết mà không kịp phát tín hiệu cầu cứu.

Lâm Phong rút ra một phù chú cuối cùng – Thiêu Hồn Phù, đốt toàn bộ hồn phách và thân xác trong nháy mắt, để lại tro bụi rơi tàn như bụi vàng xuống hồ.

không để lại xác. không có linh hồn. không thể truy tra.

sáng hôm sau, phủ Thiết Hàn bị phá cửa.

các trưởng lão nội môn đổ về, đứng trước hồ linh tuyền chỉ còn sót lại chút tro tàn.

kết giới không bị phá. không có dấu vết xâm nhập. chỉ có một giọt máu khô được để lại trên thành hồ, và bên cạnh là một chiếc lệnh bài gãy đôi – khắc tên Lâm Phong.

đây là lời tuyên chiến.

cả tông môn náo loạn.

các trưởng lão họp gấp, ban bố lệnh truy nã.

“Tông môn đã bị xâm nhập. một trong các trưởng lão của chúng ta đã bị sát thủ vô danh giết chết.”

“kẻ này không để lại bất kỳ linh lực nào, cũng không bị cảm ứng trận phát hiện. đây không phải sát thủ thường. đây là cấm kỵ.”

trưởng lão cao niên Bạch Tĩnh run giọng nói:

“ta từng nghe ở Huyết Tu Vực có một truyền thuyết. sát thủ mang số hiệu, không tên thật. xuất hiện thì máu chảy thành sông. gọi là – tử số vô huyết.

một trưởng lão khác ngập ngừng:

“các ngươi… có nghĩ rằng… Diệp Vô Huyết chính là Lâm Phong không?”

ai đó bật nói.

toàn bộ đại điện chấn động.

cùng lúc đó, trong tầng sâu nhất của Tử Trạch Huyết Hồ.

Lâm Phong đứng trước một pho tượng bằng đá – không mắt, không miệng, chỉ có hai bàn tay úp xuống mặt đất như ban phát cái chết.

hắn đặt sát lệnh lên tay tượng, rồi nói khẽ:

“nhiệm vụ hoàn tất.”

bàn tay đá rung nhẹ.

một chuỗi ngọc tối màu rơi xuống, kèm theo một viên đan màu đỏ – Địa Sát Đan.

có thể tạm thời kích hoạt sức mạnh Kim Đan hậu kỳ trong một khắc.

kèm theo đó là một dòng chữ trên ngọc phù:

“Số 12 – thăng cấp: Sát Đạo Nhị Giai.”

hắn thu lấy, rồi quay lưng.

trong ánh sáng lờ mờ, bóng lưng hắn dần tan vào bóng tối, chỉ để lại tiếng thì thầm như gió rít:

“ta sẽ giết hết từng người một – từng kẻ đã cười khi ta đau đớn, từng kẻ đã đạp lên ta để leo cao.”

ở một nơi khác, trên đỉnh cao nhất của Thanh Vân Tông.

một nữ tử áo trắng đang đứng giữa gió trời, tóc dài bay tung như dải lụa.

Tô Linh Nhi – tay cầm lệnh bài nội môn, mặt trắng bệch, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi cái tên được nhắc đến khắp nơi:

Lâm Phong.

“ngươi… rốt cuộc… muốn gì?”

gió lạnh thổi qua.

nhưng thứ làm nàng lạnh buốt… là cảm giác đang bị thứ gì đó từ trong bóng tối siết lấy – từng chút một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!