ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 8: Lộ Diện Thân Phận – Truy Sát Lâm Phong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bốn ngày sau cái chết đầy bí ẩn của trưởng lão Thiết Hàn, toàn bộ Thanh Vân Tông chìm trong căng thẳng chưa từng thấy. từng con đường trong nội môn đều có đệ tử chấp pháp canh giữ, các kết giới phòng hộ được mở toàn bộ, linh trận kiểm tra từng dao động khí tức được kích hoạt suốt ngày đêm.

thế nhưng—kẻ gây ra tất cả vẫn như bóng ma, không để lại một chút dấu vết nào.

và rồi, chiều hôm đó, ngay tại Đài Tử Vân – nơi tụ họp các đệ tử nội môn, một bản lệnh truy sát được công bố công khai.

bên trên là hình ảnh một thanh niên trẻ tuổi, tóc đen, mắt bạc lạnh băng. dưới hình là ba chữ: Lâm Vô Ngân.

bên dưới là dòng chữ bằng máu:

“Tội danh: sát hại trưởng lão nội môn.
Thưởng: một viên Nguyên Anh Đan.
Tùy nghi xử trí: bắt sống – thưởng thêm linh bảo.”

cả đám đệ tử chấn động.

“Lâm Vô Ngân?! Không phải là Lâm Phong từng bị trục xuất sao?”

“Không! Nghe nói hắn là khách nhân của Huyền Tông!”

“không… cái tên này… đúng là người đã từng bị đánh gãy linh căn rồi vứt xác xuống vực!”

“vậy thì… hắn thực sự sống sót trở lại?!”

trong nội tâm viện, một vài trưởng lão đang ngồi trong đại điện nghị sự.

trưởng lão Phong Tử, người từng đứng về phía Thiết Hàn, đập bàn quát:

“ta đã nói rồi! kẻ này chính là tai họa! hắn không nên để sống sót quá ba ngày sau khi quay về!”

trưởng lão Huyền Y, người chuyên xử lý mật lệnh, lạnh lùng:

“chúng ta đã mất dấu hắn từ lúc hắn rời Đấu Pháp Đại Hội. không ngờ lại chui vào được Tử Trạch Huyết Hồ. Kỳ Linh—ngươi có biết chuyện không?”

ánh mắt mọi người dồn về phía Kỳ Linh – kẻ từng tiếp xúc với Lâm Phong.

Kỳ Linh không chối, chỉ thở dài:

“ta nghĩ hắn chỉ là một con cờ muốn lật đổ vài cái ghế mục. không ngờ là… hắn muốn đập vỡ cả bàn cờ.

cùng lúc đó, trong tầng sâu nhất của Hắc Đạo, Lâm Phong ngồi thiền dưới đáy huyết trì. quanh thân hắn là từng luồng khí đen mờ mịt, lạnh lẽo như địa ngục.

hắn đang luyện một môn cấm thuật cổ xưa – Hồn Độn Công, dùng khí huyết của địch để ngưng tụ huyễn ảnh chiến đấu tạm thời, có thể chiến thay chủ nhân.

mỗi lần sử dụng cần trả giá – mất một phần hồn phách.

nhưng hắn không quan tâm.

trong lòng hắn, cái giá không bao giờ quá đắt… nếu mục tiêu là trả lại tất cả những gì từng mất.

khi hắn mở mắt, đôi đồng tử đã chuyển sang màu xám tro – ánh nhìn xuyên qua màn tối, lạnh như tử thần.

đêm hôm đó, mười ba tổ đội chấp pháp đồng loạt xuất hiện tại Hắc Viện – điều chưa từng xảy ra trong lịch sử Thanh Vân Tông.

người dẫn đầu là Trưởng lão Tử Vân, một trong ba đại cao thủ Kết Đan đỉnh phong – tu vi chỉ dưới tông chủ.

“bắt sống hoặc giết lập tức. hắn không còn là đệ tử.”

khi họ vừa xâm nhập tầng đầu tiên, một luồng khí âm u bỗng bao trùm.

Ầm!!

từ trong bóng tối, một bóng người lao ra, kiếm đen vẽ thành đường cong sát phạt, cắt đôi một trưởng lão cấp thấp.

bụp!

đầu người rơi xuống đất. máu bắn lên mặt kẻ phía sau.

“Là hắn! Là Diệp Vô Huyết!”

“Không đúng! Là Lâm Phong!”

“Giết!”

hắn không lùi, không trốn.

hắn lao thẳng vào giữa mười mấy tu sĩ – dùng tốc độ và sát chiêu liên tục hạ từng kẻ một, không để ai phản ứng kịp.

khi chỉ còn bốn người đứng vững, thì hắn đã đầy máu, mắt đỏ ngầu.

Tử Vân xuất thủ.

lão dùng một chiêu “Huyền Phong Băng Trảm”, tạo ra mười hai lưỡi kiếm khí lạnh như tuyết, chém đến từ mọi hướng.

Lâm Phong không tránh.

hắn kích hoạt Hồn Độn Công – tạo ra ba bóng ảo cùng mình phân tán chiêu.

khi lưỡi kiếm vừa tan, hắn xuất hiện sau lưng Tử Vân.

soạt!

một nhát chém sâu từ vai trái xuống hông. máu phun tung.

Tử Vân phản ứng kịp – xoay người tung chưởng. Lâm Phong lùi lại nhưng đã bị thương nhẹ.

máu từ vai nhỏ xuống đất.

hắn không cười – chỉ nhìn Tử Vân chằm chằm:

“Lần sau… ta sẽ lấy đầu ngươi.”

rồi kích hoạt Không Ảnh Phù, biến mất vào bóng tối.

sáng hôm sau, toàn tông phát hiện: bốn tổ đội bị tiêu diệt. Trưởng lão Tử Vân trọng thương.

trên bức tường Tông Môn, bằng máu, là một câu viết nguệch ngoạc:

“Máu sẽ trả máu. Tội phải trả nợ. – Lâm Phong.”

còn tại Hắc Viện, pho tượng đá không mặt lại rung thêm một lần nữa.

một lệnh bài màu đỏ rơi ra:

“Từ nay – Số 12 được tự do hành động. Đẳng cấp: Huyết Sát.
Tự do giết. Tự do rút lui. Không cần lệnh.”

Lâm Phong nắm lấy lệnh bài, siết chặt.

hắn ngẩng đầu, nhìn về phía chính điện Thanh Vân Tông ở xa xa.

“đến lúc rồi… gặp lại ngươi, Tô Linh Nhi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!