Ngày hôm sau, văn phòng sáng rực ánh đèn.
Mọi người xôn xao bàn tán, bởi sự xuất hiện của vị chủ tịch mới — người đàn ông đẹp đến mức khiến cả sảnh làm việc như đông lại mỗi khi anh bước qua.
Chỉ có Hạ Vy là ngồi im lặng trước màn hình máy tính, tay bấm chuột liên tục để che đi sự run rẩy trong lòng.
Cô đã nghĩ đêm qua chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng sáng nay, khi bước vào công ty, nhìn thấy trợ lý riêng của anh đang đứng chờ sẵn bên bàn làm việc, cô biết — ác mộng đó đã chính thức bắt đầu.
“Cô Lâm, chủ tịch Trịnh mời cô lên phòng làm việc.”
“Ngay bây giờ.”
Một giọt mồ hôi lạnh trượt dọc gáy.
Cô đứng dậy, cố giữ vẻ bình tĩnh, từng bước đi trong ánh mắt tò mò của đồng nghiệp.
Tầng 35 – phòng chủ tịch.
Cửa mở ra, mùi hương gỗ trầm thoang thoảng cùng hương bạc hà mát lạnh – mùi hương quen thuộc đến mức khiến tim cô thắt lại.
Trịnh Duy An đang đứng bên cửa kính, tay đút túi quần, ánh mắt hướng ra xa.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh – góc cạnh, điềm tĩnh, nhưng xa cách như một bức tường không thể chạm vào.
“Ngồi đi.”
Anh không quay lại, chỉ ra hiệu. Giọng trầm, lạnh, nhưng đủ khiến người khác không dám trái lời.
Cô ngồi xuống, hai tay đặt trên đùi.
“Ngài gọi tôi lên có việc gì?”
Anh chậm rãi quay lại, ánh mắt sắc bén lướt qua cô.
“Tôi xem lại hồ sơ nhân sự. Cô từng là giám đốc sáng tạo của công ty đối tác, đúng không?”
“Vâng, trước khi về đây tôi—”
“Tốt.” – Anh cắt ngang. – “Từ hôm nay, cô sẽ trực tiếp làm việc tại văn phòng của tôi.”
Hạ Vy ngẩng lên, sững sờ.
“Gì… cơ?”
“Dự án ‘Mây Trắng’ là trọng điểm năm nay. Tôi cần người hiểu rõ sản phẩm, nhanh nhạy và có thẩm mỹ. Cô đáp ứng được.”
Anh dừng lại một nhịp, khóe môi khẽ nhếch.
“Và tôi cần giám sát cô.”
Từng chữ rơi xuống như một lời cảnh cáo.
Hạ Vy hít sâu, nỗ lực giữ giọng bình tĩnh:
“Chủ tịch, tôi nghĩ để tôi làm ở phòng sáng tạo vẫn tốt hơn. Làm việc trong văn phòng anh sẽ… không tiện.”
“Không tiện?” – Anh nhướng mày, ánh mắt trầm xuống – “Cô sợ điều gì? Hay sợ tôi?”
Cô im lặng.
Một khoảng im lặng dài trôi qua, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng tim cô đập loạn nhịp.
“Không phải.” – Cô đáp khẽ.
“Tốt.” – Anh nói lạnh lùng – “Vậy bắt đầu từ hôm nay, cô ngồi ở bàn bên kia.”
Anh chỉ vào chiếc bàn nhỏ đặt cạnh bàn làm việc của anh.
Khoảng cách giữa hai người — chưa đến hai mét.
Cô khẽ cắn môi, cố kìm cơn bối rối đang trào lên.
Bốn năm, cô đã quên cách hít thở khi ở gần anh. Giờ đây, chỉ cần nghe giọng nói ấy thôi, tim cô đã rối loạn.
Buổi sáng trôi qua nặng nề.
Anh gần như không nói gì, chỉ thi thoảng đưa ra vài chỉ đạo. Cô tập trung vào bản thiết kế, cố không nhìn sang. Nhưng mỗi lần anh đứng dậy đi ngang qua, mùi hương bạc hà thoang thoảng lại khiến cô như mất kiểm soát.
Giữa trưa, khi mọi người xuống nhà ăn, anh vẫn ngồi yên xem tài liệu.
Hạ Vy đứng dậy định ra ngoài thì giọng anh vang lên:
“Cô không ăn sao?”
“Tôi… không đói.”
“Hay sợ ngồi ăn cùng tôi?”
Anh ngẩng lên, khoé môi nhếch nhẹ.
Ánh mắt anh như đang trêu chọc, nhưng đâu đó ẩn chứa chút gì đó mỏi mệt, như thể anh cũng đang đấu tranh với chính mình.
Cô im lặng.
Anh đặt tài liệu xuống, khoanh tay:
“Cô vẫn giống y như trước. Ngoài miệng nói ổn, trong lòng lại muốn chạy trốn.”
“Tôi không chạy trốn.” – Cô đáp, giọng cứng rắn.
“Không à?” – Anh đứng dậy, tiến lại gần, ép cô lùi đến khi lưng chạm bàn.
Khoảng cách quá gần.
Hơi thở anh phả lên má cô, vừa mát vừa nóng, mâu thuẫn như chính con người anh.
“Nếu không chạy trốn, vậy nhìn tôi đi.”
Cô cắn môi, ánh mắt dao động.
“Trịnh Duy An, đây là nơi làm việc. Xin anh—”
“Anh?” – Anh cười khẽ, giọng trầm khàn – “Cô vẫn còn nhớ gọi tôi như thế?”
Cô không trả lời.
Anh cúi thấp hơn, gần đến mức cô cảm nhận rõ nhịp tim anh đập – mạnh, dồn dập, như thể anh đang phải cố kiềm chế.
Một giây, hai giây… rồi anh khẽ lùi lại, buông tay.
“Cô yên tâm. Tôi không còn hứng thú với trò cũ nữa.”
Giọng anh chậm rãi, bình thản đến mức tàn nhẫn.
“Chỉ là tôi muốn xem, cô có thể chịu được bao lâu khi ở cạnh tôi mỗi ngày.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt ươn ướt.
“Anh làm vậy để trả thù tôi sao?”
“Không.” – Anh đáp, nụ cười lạnh lẽo – “Để tôi không còn muốn yêu cô nữa.”
Lời nói ấy khiến cô chết lặng.
Một nỗi đau nhói lên, sâu đến tận xương tủy.
Anh quay đi, giọng trầm khàn:
“Ra ngoài ăn đi. Chiều tôi cần bản kế hoạch hoàn chỉnh. Tôi không muốn vì cảm xúc cá nhân mà cô làm việc tệ như bốn năm trước.”
Hạ Vy siết chặt nắm tay, bước nhanh ra khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại, cô đứng dựa tường, hít thở nặng nề.
Cô từng nghĩ mình đã quên.
Nhưng chỉ cần ở cạnh anh, mọi thứ vỡ tung – như thể bốn năm qua chỉ là một giấc mộng.
Buổi chiều, cô làm việc không ngừng nghỉ, cố vùi mình trong công việc.
Đến khi màn đêm buông xuống, mọi người đã về gần hết, anh vẫn còn trong phòng.
Cô gom hết can đảm bước tới, đặt bản kế hoạch lên bàn.
“Tôi đã hoàn thành.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ gật:
“Nhanh hơn tôi tưởng.”
Anh lật xem vài trang, bỗng dừng lại, giọng thấp xuống:
“Đoạn này… ý tưởng không tệ. Vẫn là phong cách của cô – nhẹ mà sâu.”
Cô sững lại, ngẩng lên.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh dịu đi, không còn lạnh lẽo. Cô thấy một thoáng của người đàn ông từng ôm cô mỗi đêm, từng dịu dàng hôn lên vết sẹo nhỏ sau vai cô.
Nhưng chỉ thoáng qua.
Anh khép hồ sơ lại, giọng trở lại điềm tĩnh:
“Tốt. Ngày mai tiếp tục. Cô có thể về.”
Cô khẽ gật đầu, thu dọn đồ.
Khi bước ra cửa, anh bỗng gọi:
“Hạ Vy.”
Cô quay lại.
“Anh… vẫn thắc mắc.”
“Bốn năm trước, tại sao lại rời đi mà không nói một lời?”
Cô mím môi, khẽ nói:
“Nếu lúc ấy em nói, liệu anh có tin không?”
Anh im lặng.
Cô khẽ cúi đầu, quay lưng đi. Cánh cửa khép lại giữa họ, nhẹ như hơi thở, nhưng nặng như một lời chia ly chưa dứt.
Bên trong phòng, Trịnh Duy An ngồi trầm ngâm rất lâu.
Ngón tay anh vô thức chạm vào mép cốc cà phê, ánh mắt tối lại.
“Bốn năm, mà vẫn không quên được…” – Anh khẽ cười, giọng khàn – “Đúng là tôi điên thật.”
Ngoài cửa sổ, đèn thành phố hắt lên khuôn mặt anh — một gương mặt đẹp nhưng cô độc.
Còn ở tầng dưới, Lâm Hạ Vy bước ra khỏi tòa nhà, ngẩng nhìn bầu trời đêm.
Cô khẽ thì thầm, như nói với chính mình:
“Nếu yêu anh là sai lầm… thì có lẽ em vẫn chưa đủ tỉnh táo để dừng lại.”