Đêm tiệc kỷ niệm mười năm thành lập công ty diễn ra tại khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố.
Những ánh đèn vàng hắt lên trần, tiếng nhạc du dương vang khắp đại sảnh.
Nhân viên ai cũng ăn vận lộng lẫy, mỉm cười, chúc rượu, nói những lời xã giao quen thuộc.
Chỉ có Lâm Hạ Vy – người đứng ở góc khuất, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt lặng lẽ dõi theo một bóng dáng quen thuộc giữa đám đông.
Trịnh Duy An xuất hiện như một tâm điểm.
Bộ vest đen vừa vặn, cà vạt xám bạc, dáng người cao và thẳng, ánh mắt lạnh lùng mà sang trọng. Mỗi khi anh bước qua, những lời chào, những ánh nhìn ngưỡng mộ đều hướng về anh.
Còn cô… chỉ dám nhìn từ xa.
Bốn năm trước, cô từng đứng cạnh anh trong những buổi tiệc như thế này – với danh xưng “vợ của Chủ tịch Trịnh”.
Giờ đây, cô chỉ là một nhân viên trong công ty anh nắm giữ.
Khoảng cách giữa họ, bỗng dài như cả một đời người.
“Cô Lâm, sao lại đứng một mình thế?”
Giọng nói quen thuộc vang lên – là Phó giám đốc Minh Khải, đồng nghiệp cùng bộ phận sáng tạo. Anh ta mỉm cười, đưa ly rượu cho cô:
“Cùng cạn chứ? Tôi thấy hôm nay cô đẹp hơn mọi khi.”
Hạ Vy cười nhẹ, khẽ cụng ly:
“Cảm ơn anh.”
Rượu chạm môi, vị nồng lan ra – nhưng chưa kịp nuốt, cô đã cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo từ xa.
Trịnh Duy An đang nhìn.
Ánh nhìn ấy xuyên qua đám đông, thẳng vào cô, sâu và tối như đêm.
Anh không nói gì, chỉ nhếch nhẹ môi, như một lời cảnh cáo.
Hạ Vy vội đặt ly xuống, tim đập hỗn loạn.
“Xin lỗi, tôi cần ra ngoài một chút.”
Cô nói vội, rồi bước nhanh ra ban công.
Không khí ngoài trời mát lạnh.
Cô đứng tựa lan can, hít sâu để bình tĩnh lại. Đêm nay, cô không muốn bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc mà anh tạo ra nữa.
Cô đã hứa với bản thân – sẽ chỉ làm việc, không để lòng mình dao động thêm lần nào.
Nhưng khi cánh cửa ban công mở ra, và bước chân trầm ổn của anh vang lên phía sau, cô biết – hứa hẹn ấy lại sắp vỡ tan.
“Tránh tôi như tránh dịch vậy à?”
Giọng anh trầm, khàn, đầy mỉa mai.
Cô xoay người lại, ánh mắt tránh đi:
“Tôi chỉ ra ngoài hít thở. Không ngờ anh cũng cần không khí.”
Anh tiến lại gần, tay đút túi quần, cười nhạt:
“Không khí ở đây đỡ ngột ngạt hơn, nhất là khi không phải nghe người khác khen cô xinh đẹp.”
“Tôi không quan tâm ai khen tôi.”
“Nhưng tôi thì có.”
Câu nói khiến cô sững lại. Anh bước thêm một bước, đến khi khoảng cách chỉ còn nửa mét.
“Cô vẫn như trước. Chỉ cần người khác đến gần là tránh, còn với tôi thì… trốn.”
“Vì tôi biết mình không nên ở gần anh nữa.”
“Không nên, nhưng vẫn muốn. Đúng không?”
Anh cúi xuống, hơi thở phả nhẹ lên tai cô.
Mùi rượu, mùi bạc hà, mùi ký ức… tất cả khiến cô run rẩy.
“Anh say rồi.”
“Nếu tôi say, em có dám tỉnh không?” – Anh cười khẽ.
Ánh mắt anh lúc này không còn lạnh. Nó sâu, đầy khao khát, như muốn nuốt trọn cô.
Cô quay đi, nhưng tay bị anh giữ lại.
“Buông ra, Trịnh Duy An.”
“Không.” – Anh kéo nhẹ, giọng trầm – “Tôi chỉ muốn mượn cô một điệu nhảy.”
Trong đại sảnh, nhạc khiêu vũ vang lên – bản nhạc chậm, dìu dặt.
Khi anh nắm lấy tay cô, mọi người đều dừng lại nhìn.
Cô định từ chối, nhưng ánh mắt anh quá mạnh mẽ, quá kiên quyết.
Thế là cô đành để mặc – để anh dẫn mình vào giữa sàn.
Ánh đèn vàng đổ xuống, bao quanh họ là những lời xì xào mơ hồ.
Tay anh đặt lên eo cô, siết nhẹ. Tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Bước chân họ hòa vào nhịp nhạc – gần gũi đến nghẹt thở.
“Bốn năm, em vẫn giỏi giả vờ như thế.” – Anh nói nhỏ, giọng khàn.
“Anh nói gì?”
“Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ quên. Nhưng tim em vẫn run, tôi nghe rõ.”
Cô mím môi, không đáp.
Mỗi bước đi, khoảng cách giữa hai cơ thể càng gần.
Anh cúi xuống, trán chạm nhẹ vào trán cô – động tác thân mật đến mức không ai dám chen vào.
“Tôi từng nghĩ mình hận em đủ để quên.” – Anh nói, thì thầm bên tai – “Nhưng hóa ra, chỉ cần chạm vào, tôi lại muốn bắt đầu lại từ đầu.”
“Đừng nói những lời đó nữa, anh…”
“Tại sao?”
“Vì em không đủ dũng cảm để tin lần nữa.”
Anh ngừng lại, siết chặt eo cô hơn.
“Còn tôi, lại không đủ tỉnh táo để dừng lại.”
Khoảnh khắc ấy, thế giới như chỉ còn hai người.
Nhạc vẫn vang, nhưng mọi âm thanh trở nên xa xăm.
Ánh mắt anh rực lên thứ gì đó vừa kìm nén vừa đau đớn.
Rồi anh nghiêng người, môi gần như chạm vào môi cô – chỉ cách nhau một hơi thở.
Nhưng cô vội đẩy anh ra, giọng run run:
“Anh đang làm gì vậy?”
“Làm điều tôi đã kiềm chế suốt bốn năm.”
“Đây là nơi công cộng, anh không thể—”
“Tôi chưa từng quan tâm ánh nhìn của ai khác, Hạ Vy.”
Anh nói, giọng khàn đặc, đôi mắt nhìn cô cháy bỏng.
Cô lùi lại, nhưng anh vẫn tiến thêm, như thể nếu cô lùi một bước nữa, anh sẽ tan biến.
“Anh không hiểu… Em rời đi là vì—”
“Vì gì?” – Anh gằn giọng – “Vì chán tôi? Vì hối hận khi yêu tôi? Hay vì em sợ mình sẽ yêu tôi đến mức không còn lối thoát?”
Cô nắm chặt tay, nước mắt lăn dài.
“Vì em không muốn anh phải chịu thêm đau khổ nào nữa…”
Anh khựng lại, nụ cười tan biến.
Một giây, hai giây, anh nhìn cô – như thể muốn đọc hết những gì cô đang giấu.
Rồi anh khẽ lắc đầu, quay đi:
“Đừng nói những lời đó. Nó chỉ khiến tôi thấy mình ngu ngốc hơn thôi.”
Anh bỏ đi.
Giữa sàn nhảy rực rỡ, cô đứng lặng, tim đau như bị ai bóp nghẹt.
Tiếng nhạc vang lên đoạn cuối, nhẹ và buồn.
Tất cả như tái hiện lại đêm chia ly bốn năm trước – khi cô quay lưng, còn anh chỉ đứng nhìn, không giữ lại.
Khi tiệc tan, cô lặng lẽ rời khách sạn, đi bộ dọc con đường dài phủ ánh đèn vàng.
Phía sau, tiếng xe hơi dừng lại.
Anh bước xuống, không nói gì, chỉ ném cho cô một ánh nhìn trầm tĩnh.
“Lên xe đi. Tôi đưa về.”
“Không cần. Tôi muốn đi bộ.”
“Trời sắp mưa.”
“Thì để mưa rửa trôi mọi thứ.”
Anh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:
“Em có thể nói thế, nhưng tôi thì không.”
“Vì sao?”
“Vì dù mưa có lớn đến đâu, tôi vẫn nhớ rõ… em từng thuộc về tôi.”
Nói rồi, anh mở cửa xe, ngồi vào, lái đi.
Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, biến mất giữa màn đêm ẩm ướt.
Còn cô – vẫn đứng dưới tán cây, nước mắt hòa trong cơn mưa bắt đầu rơi.
“Trịnh Duy An…” – cô thì thầm, giọng nghẹn – “Em chưa bao giờ quên anh cả.”