Cơn mưa vẫn chưa dứt khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm sâu trong khu rừng ngoại ô. Ánh đèn pha chiếu lên những thân cây ướt đẫm, bóng tối đan xen như tấm lưới khổng lồ.
Ngạn tắt máy, bước xuống trước, súng vẫn cầm chắc. Anh mở cửa xe cho cô, giọng trầm thấp:
– Xuống đi.
Lâm Yên nhìn quanh, đôi giày dính đầy bùn đất. Từ tiểu thư của biệt thự lớn, cô chưa từng nghĩ có ngày mình phải ẩn nấp như kẻ chạy trốn.
Họ đi vào căn nhà gỗ. Bên trong tối om, chỉ có tiếng gió rít qua khe cửa. Anh bật đèn pin, ánh sáng vàng lờ mờ soi lên những vết nứt trên tường và đống đồ cũ phủ bụi.
– Ở đây... là đâu? – cô hỏi nhỏ.
– Nhà an toàn. Một điểm ẩn của đội đặc nhiệm cũ. Không ai biết đến nữa.
Giọng anh khàn đặc vì mệt và lạnh. Lâm Yên để ý vết máu thấm qua vai áo anh, đỏ sẫm dưới ánh đèn pin. Cô tiến lại, gắt lên:
– Anh nói là không sao.
Ngạn ngẩng đầu, ánh mắt hơi nheo lại, sắc bén mà vẫn trầm.
– Không chết được.
– Anh im đi.
Cô giật lấy túi y tế trong ba lô, ấn anh ngồi xuống chiếc ghế gãy lưng. Ánh sáng vàng chiếu lên gương mặt anh — đường nét cứng cỏi, lạnh, nhưng trong thoáng chốc, lại khiến cô thấy... quen thuộc.
– Tôi không cần cô thương hại. – Anh nói nhỏ, nhưng giọng lạ thường.
– Tôi không thương hại. Tôi chỉ không muốn ai chết trước mặt mình lần nữa.
Câu nói khiến Ngạn thoáng dừng lại. “Lần nữa.” Một từ đơn giản, nhưng đủ nặng để anh không hỏi thêm.
Không khí im lặng. Chỉ còn tiếng gió và hơi thở của hai người.
Lâm Yên cúi xuống, bàn tay khẽ run khi chạm vào vai anh. Anh nén tiếng thở, ánh mắt hướng lên trần nhà, cố không để bản thân phản ứng. Mùi thuốc sát trùng, mùi mưa, và chút gì đó thuộc về cô khiến không khí đặc quánh.
Cô nói khẽ, giọng lạc đi:
– Anh cứu tôi, nhưng tôi vẫn không tin anh.
– Cũng tốt. Tin người như tôi là sai lầm đầu tiên của cô.
Ngạn quay đầu, nhìn cô, đôi mắt sâu và lặng như đáy nước. Trong khoảnh khắc đó, Lâm Yên cảm nhận được điều gì đó thật nguy hiểm ẩn sau vẻ điềm tĩnh kia — thứ không chỉ là bí mật nghề nghiệp, mà là bóng tối anh đang cố che giấu.
Bên ngoài, tiếng động cơ xa dần, rồi biến mất. Họ an toàn… tạm thời.
Anh đứng dậy, kiểm tra lại cửa sổ, vũ khí, mọi thứ. Cô ngồi lặng trên sàn, nhìn theo bóng lưng anh — từng vết sẹo cũ, từng chuyển động rắn rỏi như dồn nén cả đời sống trong căng thẳng.
Cô hỏi, giọng nhẹ đến mức gần như tan trong mưa:
– Anh từng giết ai chưa?
Anh khựng lại. Một khoảng im lặng dài, rồi đáp:
– Có.
– Vì nhiệm vụ?
– Vì sinh tồn.
Câu trả lời đơn giản, nhưng lạnh lẽo đến mức khiến cô rùng mình.
Anh quay lại, đặt khẩu súng lên bàn, giọng dịu hơn:
– Nghỉ đi. Sáng mai chúng ta rời khỏi đây.
Cô gật nhẹ, nhưng không ngủ được. Mưa rơi trên mái tôn cũ thành từng đợt dồn dập. Cô nhìn thấy bóng anh trong ánh lửa lò sưởi — ngồi yên, ánh mắt xa xăm, như đang nhìn vào một nơi nào đó rất xa mà cô không thể chạm tới.
Giữa đêm, cô nghe anh khẽ nói, gần như thì thầm với chính mình:
– Ánh sáng... không cứu được ai cả. Nó chỉ làm ta thấy rõ vết bẩn trên tay mình thôi.
Lâm Yên không đáp. Nhưng cô biết, khoảnh khắc đó, trái tim mình đã rung lên — không phải vì sợ, mà vì một cảm giác kỳ lạ: thương xót cho kẻ đang sống giữa ranh giới của ánh sáng và tội lỗi.