Nắng gắt của Acara đã lặn, mang theo lớp nhiệt độ oi bức của ban ngày và thay thế bằng một cơn gió lạnh như cắt da. Hoàng đã dẫn Lâm Yên đi qua một mê cung hẻm núi đá vôi, nơi mà chỉ có anh mới có thể nhận ra dấu vết của lối đi. Cô thừa nhận một cách miễn cưỡng, anh là người dẫn đường tuyệt đối trong lãnh địa này.
Họ dừng lại ở một hang động nông, đủ để che chắn gió và tạo ra một khu vực cắm trại nhỏ. Sự mệt mỏi đã ăn sâu vào Lâm Yên. Cơ thể cô đau nhức, và cô cảm thấy sự chuyên nghiệp của mình đang dần bị bào mòn bởi môi trường.
"Đêm nay gió lớn," Hoàng nói, giọng anh trầm hơn thường lệ vì mệt mỏi. Anh tháo ba lô, để lộ tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Chiếc áo ba lỗ bó sát dính vào da thịt, làm nổi bật đường xương sống và cơ lưng mạnh mẽ.
Lâm Yên quay mặt đi, cố gắng tránh nhìn vào cơ thể trần trụi của anh. Cô nhớ đến Điều khoản 1.3 về giới hạn tiếp xúc vật lý, nhưng nhanh chóng nhận ra nó đã bị vô hiệu hóa bởi Điều khoản 4.0 đầy ám muội của anh.
Cô lấy ra chiếc lều cá nhân, loại lều nhỏ gọn một người.
"Tôi sẽ cắm lều ở đây," cô chỉ vào góc khuất nhất của hang động.
Hoàng không nhìn lều, anh nhìn cô. Ánh mắt anh mang theo sự đánh giá và chế giễu nhẹ.
"Vô ích, Cô Lâm. Nhiệt độ xuống âm. Chiếc lều vải mỏng manh đó không đủ giữ ấm. Cô sẽ bị cảm lạnh."
"Đó là lều chống nhiệt, được thiết kế cho sa mạc. Tôi ổn."
"Và nếu cô bị cảm lạnh?" Hoàng nhếch môi. "Theo Điều khoản 4.0, tôi sẽ phải chăm sóc cô. Và cô biết điều đó có nghĩa là gì."
Khuôn mặt Lâm Yên nóng bừng. Anh đang công khai đe dọa cô bằng chính hợp đồng mà cô đã ký. Anh muốn cô thừa nhận sự yếu đuối của mình, để anh có cơ hội xâm nhập vào ranh giới cá nhân cô.
"Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra," cô nói, tay run run mở khóa lều.
"Đừng phí sức."
Hoàng dứt khoát bước đến, tay anh mạnh mẽ nắm lấy cuộn lều trong tay cô. Lực tay anh nóng đến mức Lâm Yên không thể giữ nổi. Chiếc lều rơi xuống cát.
"Ngủ chung," anh nói, giọng ra lệnh, không có chỗ cho sự phản đối. "Đây là hang động. Chúng ta chỉ cần trải túi ngủ sát nhau. Càng gần, càng ấm. Đó là quy luật sinh tồn."
Lâm Yên cảm thấy sự xúc phạm và khiêu khích trong lời nói của anh. Anh đang cố tình biến sự cần thiết thành sự thân mật không mong muốn.
"Tôi không chấp nhận," cô nói, giọng nói cứng rắn. "Tôi sẽ trải túi ngủ cách anh một khoảng an toàn."
"Đó là tự sát. Cô muốn thử không?" Hoàng thách thức. Anh không hề tức giận, chỉ có sự tự tin của một kẻ biết mình sẽ chiến thắng.
Lâm Yên biết anh nói đúng. Cô đã quá mệt mỏi. Cô không còn năng lượng để đấu tranh với anh về một tấm vải bạt.
"Nửa mét," cô nghiến răng thỏa hiệp. "Không được chạm vào."
"Tùy cô," Hoàng cười khẽ.
Anh nhanh chóng trải tấm bạt của mình xuống, sau đó trải chiếc túi ngủ da thô lên trên. Nó toát ra một mùi hương mạnh mẽ của đất, da và mồ hôi đàn ông, khiến Lâm Yên cảm thấy chóng mặt một cách kỳ lạ.
Cô trải túi ngủ của mình xuống bên cạnh. Nửa mét. Khoảng cách đó trông quá mỏng manh và vô nghĩa trong bóng tối đang dần bao trùm.
Hoàng lại cởi áo, lần này anh ném chiếc áo ba lỗ sang một bên. Cơ thể anh vạm vỡ và đáng sợ hơn trong ánh sáng nhập nhoạng. Anh nằm xuống, nhắm mắt, như thể không hề nhận thấy sự căng thẳng tột độ của cô.
Lâm Yên nằm xuống, kéo khóa túi ngủ lên tận cằm. Cô cố gắng giữ mình cứng đờ, không để bất kỳ bộ phận cơ thể nào vô tình vượt qua ranh giới vô hình giữa hai người.
Nhưng cái lạnh xâm lấn quá nhanh. Dù có lớp bảo vệ tốt, hơi lạnh từ đá vẫn thấm vào lưng, và gió lạnh vẫn len lỏi qua hang động. Cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Cô nhắm mắt, cố gắng nghĩ về Ikanes, về những con số, về dữ liệu khảo cổ. Lý trí cô hét lên: Đừng yếu đuối!
Hoàng trở mình. Anh quay lưng về phía cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm mạnh mẽ tỏa ra từ anh. Anh là một lò sưởi di động, một sự cám dỗ vật lý không thể chối từ.
Một lúc sau, Hoàng lên tiếng, giọng anh trầm và nửa như đang ngủ.
"Cô Lâm, cơ thể cô đang lạnh, đừng cố lừa dối nó. Nhiệt độ cơ thể của cô đang tụt. Điều khoản 4.0. Sự sống sót về thể chất."
Anh không yêu cầu, anh ra lệnh.
Lâm Yên chống cự. Cô không muốn anh thắng. Cô không muốn bị phụ thuộc vào sự chăm sóc hoang dã của anh.
"Tôi ổn," cô lắp bắp, răng va vào nhau.
Hoàng đột ngột chồm người dậy, tay anh đưa sang, nắm lấy mép túi ngủ của cô, kéo mạnh.
"Lâm Yên. Đừng ngu ngốc." Anh dùng tên thật của cô, giọng anh mang theo sự bực bội và quyền lực tuyệt đối.
Hoàng mở khóa túi ngủ của cô, tay anh nhanh chóng luồn vào. Anh không thô bạo, nhưng hành động của anh mang đầy sự áp đặt. Anh nắm lấy eo cô, kéo mạnh cô về phía mình.
Lâm Yên kêu lên một tiếng nhỏ. Toàn bộ cơ thể cô bị áp sát vào lưng Hoàng. Cô cảm nhận được hơi ấm nóng rực từ da thịt anh truyền qua lớp vải mỏng manh của mình. Cơ thể anh rắn như đá, và cô cảm thấy mình hoàn toàn bị bao bọc và khống chế.
Cô cố gắng cựa quậy, nhưng Hoàng giữ cô chặt hơn.
"Im lặng," anh gằn giọng, hơi thở anh phả vào gáy cô. "Đây là chăm sóc. Nếu cô không ngừng cựa quậy, cô sẽ khiến tôi hiểu lầm rằng cô đang khiêu khích sự chăm sóc sâu sắc hơn. Và tôi sẽ không từ chối."
Lời nói đó làm Lâm Yên tê liệt hoàn toàn. Cô ngay lập tức ngừng phản kháng, hít sâu mùi hương của anh – mùi mồ hôi, da thịt và mùi bạc hà hoang dã. Cảm giác an toàn vật lý tràn ngập, nhưng sự nguy hiểm về mặt cảm xúc lại tăng lên gấp bội.
Cô áp má vào lưng anh, cảm nhận được nhịp thở đều đặn và sức sống mạnh mẽ của anh.
Nửa mét đã bị phá vỡ. Ranh giới lý trí của cô cũng đang lung lay.
Hoàng thả lỏng tay, nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay chắc chắn của anh.
"Ngủ đi," anh thì thầm. "Sáng mai, chúng ta sẽ bắt đầu bài học sinh tồn của cô."
Lâm Yên biết rằng bài học anh nói đến không chỉ là về địa hình và nước uống. Đó là bài học về bản năng, và cô, hoàn toàn không có sự phòng bị, đã chính thức bước vào lãnh địa của người thợ săn này.
Cô nhắm mắt, không còn run rẩy vì lạnh, mà run rẩy vì ham muốn bị kìm nén đang được hơi ấm của anh khuếch đại.