đêm dông bão

Chương 4: BÀI HỌC SINH TỒN KHẮC NGHIỆT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Yên tỉnh dậy trong trạng thái bối rối tột độ. Cô vẫn nằm áp sát vào lưng Hoàng, và hơi thở đều đặn, ấm áp của anh vương vấn trên tóc cô. Ngay lập tức, cô giật mình lùi lại, cảm thấy xấu hổ vì sự dễ dàng chấp nhận tình trạng thân mật đêm qua.

Hoàng dường như đã thức. Anh quay đầu lại, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô với một tia chiếm hữu rõ rệt.

"Cô đã ngủ rất ngon," anh nói, giọng anh còn thô ráp hơn sau giấc ngủ.

Lâm Yên cảm thấy má nóng bừng. "Đó là sự cần thiết về mặt vật lý. Không có ý nghĩa gì khác."

"Tất nhiên là không," Hoàng đáp lại bằng một giọng điệu chế giễu, đứng dậy và nhanh chóng mặc lại chiếc áo ba lỗ. Anh đã tạo ra một áp lực tâm lý vô hình: anh biết cô đã hưởng thụ sự gần gũi đó.

Sáng hôm đó, sự căng thẳng giữa họ dày đặc như sương mù. Lâm Yên quyết tâm tập trung hoàn toàn vào công việc để chứng minh cô không hề bị ảnh hưởng bởi sự gần gũi thể xác đêm qua.

Họ tiếp tục tiến sâu vào hẻm núi đá vôi. Địa hình ngày càng khó khăn, những vách đá sắc nhọn và trơn trượt do độ ẩm tích tụ. Hoàng đi trước, bước chân nhẹ nhàng, chính xác, như một con thú săn mồi hoàn toàn làm chủ lãnh địa. Lâm Yên cố gắng theo kịp, nhưng thiết bị nặng và sự mệt mỏi tích tụ khiến cô chậm hơn.

"Cẩn thận, Cô Lâm. Đá này dễ vỡ. Luôn đặt trọng tâm cơ thể vào chân trước," Hoàng cảnh báo, không quay đầu lại.

"Tôi biết cách leo trèo, Hoàng. Tôi có kinh nghiệm," Lâm Yên đáp, giọng cô pha lẫn sự tự ái.

Và ngay lập tức, cô mắc sai lầm.

Trong lúc cố gắng vượt qua một khe đá hẹp, chân cô trượt trên một tảng đá ẩm. Cô mất thăng bằng, cơ thể nặng nề đổ về phía vách đá sắc nhọn. Một tiếng "Á!" nhỏ thoát ra khỏi môi cô.

Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, trước khi Lâm Yên kịp nhận ra nguy hiểm, một lực mạnh mẽ, nóng bỏng và nhanh như chớp đã túm lấy cô.

Hoàng đã quay ngoắt lại và nhảy về phía cô.

Anh không dùng tay kéo ba lô hay nắm tay cô. Anh dùng cả cơ thể mình để áp sát vào vách đá, một tay quàng qua eo cô và tay kia giữ chặt gáy cô, ép cô vào lồng ngực rắn chắc của mình.

Lâm Yên bị kẹp giữa vách đá lạnh lẽo và ngực trần nóng rực của anh.

Cảm giác sống còn áp đảo mọi lý trí. Cô hít vào một hơi sâu, toàn bộ giác quan đều tập trung vào cơ thể anh: nhịp tim thình thịch, mạnh mẽ dưới tai cô, mùi mồ hôi mặn mòi, và sức mạnh áp chế không thể kháng cự.

"Thứ cô có là kinh nghiệm trong phòng thí nghiệm," Hoàng gằn giọng bên tai cô, lời nói mang theo sự giận dữ và sự nhẹ nhõm khó tả. "Ở đây, cô phải tin vào bản năng, và người dẫn đường."

Tay anh vẫn giữ chặt eo cô. Sự va chạm này hoàn toàn không chuyên nghiệp, nhưng lại cần thiết và gợi cảm đến mức đáng sợ. Cô cảm thấy eo thon của mình đang bị nghiền nát bởi bàn tay to lớn, và sự mềm mại của ngực cô áp vào cơ ngực cứng như thép của anh.

Anh không buông ra ngay. Anh giữ cô ở đó, trong tư thế phụ thuộc hoàn toàn, trong vài giây dài như vô tận. Đó là một sự trừng phạt bằng sự thân mật.

"Cảm thấy gì?" anh thì thầm, giọng anh đã dịu đi một chút, nhưng vẫn mang đầy sự áp đặt.

Lâm Yên cảm thấy bị khuất phục hoàn toàn. Sự sợ hãi đã qua đi, để lại sự xấu hổ, nhục nhã và một cảm giác ham muốn bị đè nén.

"Lạnh," cô nói dối. Cô không muốn thừa nhận sự thật là cô đang nóng ran và thèm muốn sự va chạm này.

"Nói dối," Hoàng thẳng thừng bác bỏ. "Nói với tôi cô cảm thấy gì khi tôi ôm chặt cô. Đây là bài học."

Lâm Yên nuốt khan. Cô biết anh muốn nghe gì.

"Tôi... tôi cảm thấy an toàn," cô thừa nhận, giọng nói nhỏ xíu, gần như không nghe thấy.

Hoàng cười nhẹ. Đó không phải là một nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười chiến thắng và hài lòng.

"Tốt. Vậy thì hãy tin tưởng vào sự an toàn đó. Luôn luôn. Đừng bao giờ nghi ngờ quyền lực của tôi ở đây."

Anh từ từ buông cô ra, nhưng bàn tay anh nán lại trên eo cô lâu hơn mức cần thiết, miết nhẹ một cái trước khi hoàn toàn rút về. Cử chỉ đó mang tính đánh dấu lãnh thổ và cảnh báo.

Lâm Yên đứng tựa vào vách đá, cơ thể cô vẫn còn run rẩy vì sự gần gũi quá mức. Cô nhìn thấy một vết rách nhỏ trên cánh tay, nơi cô đã cọ xát vào đá. Máu rỉ ra.

Hoàng nhận ra ngay. Anh không hỏi han, chỉ kéo mạnh cánh tay cô về phía mình.

"Lại đây."

Anh đặt ba lô xuống, lấy ra bộ dụng cụ sơ cứu. Anh không dịu dàng. Anh giữ chặt cánh tay cô bằng một lực không cho phép cô rút về, dùng miếng gạc thô lau mạnh vết thương. Cơn đau khiến Lâm Yên khẽ rên lên.

"Nếu cô không cẩn thận," anh nói, giọng anh gần như là một lời thì thầm đe dọa, "cô sẽ bị nhiễm trùng. Ở đây, một vết cắt nhỏ có thể giết chết cô. Cô phải phụ thuộc vào tôi."

Anh dán băng cá nhân lên vết thương, nhưng trước khi buông ra, anh đưa cánh tay cô lên, hôn nhẹ lên miếng băng gạc một cách nhanh chóng và mãnh liệt.

Cử chỉ này khiến Lâm Yên đông cứng lại. Nó không phải là sơ cứu. Đó là một hành động đánh dấu sở hữu công khai.

"Xong. Tiếp tục đi," Hoàng ra lệnh, giọng anh trở lại vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Lâm Yên biết, bài học sinh tồn đầu tiên của cô không phải là về cách đi trên đá trơn, mà là về cách chấp nhận sự kiểm soát tuyệt đối của Hoàng, cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô đã bị áp đặt sự phụ thuộc, và một phần sâu thẳm trong cô, bản năng sinh tồn đang hét lên rằng cô thích điều đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×