Từ sau buổi tối hôm ấy, Khải thỉnh thoảng nhắn tin cho Lan. Không nhiều, không dồn dập, nhưng lúc nào cũng đúng thời điểm: khi cô vừa tan học, khi cô chuẩn bị ôn thi, hay những tối mệt mỏi.
“Em ăn tối chưa?”
“Trời lạnh, nhớ mang áo khoác.”
“Cố lên nhé, em sẽ làm được.”
Chỉ là những câu hỏi han giản đơn, nhưng đối với Lan – một cô gái chưa từng trải qua mối tình nào – chúng lại ngọt ngào đến lạ thường. Cô bắt đầu chờ tin nhắn mỗi tối, bắt đầu mỉm cười khi màn hình sáng lên với cái tên “Khải”.
Một buổi chiều, anh bất ngờ xuất hiện trước cổng trường, chiếc xe quen thuộc dừng lại trong ánh nắng cuối ngày. Lan ngỡ ngàng:
– Sao anh lại đến đây?
Khải nở nụ cười dịu dàng:
– Anh muốn đón em. Hôm nay em có tiết học muộn, anh sợ em mệt.
Tim Lan khẽ rung lên. Đơn giản vậy thôi, nhưng với cô, đó là sự quan tâm thật sự. Cô không biết rằng, với Khải, đây chỉ là chiêu thức quen thuộc để khiến con mồi thêm tin tưởng.
Anh đưa cô đến một quán cà phê nhỏ, không sang trọng như lần đầu, nhưng lại ấm áp và yên tĩnh. Lan bất ngờ khi thấy Khải cẩn thận kéo ghế cho mình, rồi lắng nghe cô kể về những lo lắng trong kỳ thực tập sắp tới.
– Em có ước mơ gì không? – Khải hỏi, ánh mắt nhìn thẳng khiến cô ngượng ngùng.
– Em… chỉ muốn trở thành một giáo viên tốt. – Lan mỉm cười. – Được đứng trên bục giảng, được học sinh yêu quý, vậy là đủ.
Khải im lặng một thoáng, rồi gật đầu. Trong khoảnh khắc ấy, Lan cảm giác như anh đang thật sự lắng nghe.
Buổi tối hôm đó, khi tiễn cô về, Khải bất ngờ đưa ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một chiếc vòng tay mảnh khảnh, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
– Quà cho em. Không cần nghĩ ngợi gì cả, coi như kỷ niệm ngày hôm nay.
Lan bối rối xua tay:
– Em không thể nhận… em đâu có làm gì cho anh.
Khải khẽ cười, nụ cười pha chút cưng chiều:
– Em đã làm nhiều rồi. Em khiến anh thấy nhẹ nhõm, điều đó đủ để anh muốn dành cho em điều gì đó.
Lời nói ấy, cùng ánh mắt chân thành như thể chỉ dành cho riêng mình, khiến hàng phòng ngự cuối cùng trong trái tim Lan sụp đổ. Cô khẽ gật đầu, đưa tay đón lấy.
Đêm đó, nằm trên giường ký túc, Lan ngắm chiếc vòng tay mãi không thôi. Cô tin rằng đây là tình yêu. Lần đầu tiên trong đời, trái tim cô đập loạn nhịp vì một người đàn ông.
Còn ở phía bên kia thành phố, trong căn hộ cao cấp, Khải tựa lưng vào ghế, bật cười nhạt khi nhìn tin nhắn cảm ơn từ Lan. Anh rót ly rượu, ánh mắt lạnh lẽo phản chiếu thứ ánh sáng chói lòa ngoài cửa kính.
“Dễ thôi. Cô gái này thật dễ nắm bắt. Chỉ cần vài chiêu trò, em đã rung động. Thú vị đấy.”
Trong khi Lan đang ấp ủ niềm tin vào một tình yêu đẹp, cô nào biết rằng với Khải, tất cả chỉ mới là khởi đầu của một trò chơi.