Những ngày sau đó, Khải xuất hiện trong cuộc sống của Lan nhiều hơn. Anh không quá đường đột, cũng không để lộ sự vồ vập, nhưng mỗi lần xuất hiện đều đúng lúc khiến trái tim Lan rung lên nhè nhẹ.
Khi thì đưa cô về sau buổi học muộn, khi thì mua cho cô một túi bánh nóng hổi trong ngày trời mưa, lúc khác lại chỉ đơn giản cùng cô đi dạo quanh hồ, lắng nghe cô kể những chuyện vụn vặt. Với Lan, đó là sự quan tâm mà cả tuổi trẻ cô chưa từng nhận được từ một người đàn ông.
Một buổi tối cuối tuần, Khải đưa Lan đến ngoại ô. Con đường rợp bóng cây, gió thổi nhè nhẹ, mùi cỏ dại thoang thoảng trong không khí. Anh dừng xe bên một bãi đất trống nhìn ra cánh đồng rộng lớn, nơi ánh trăng trải dài như dải lụa bạc.
Lan mở cửa bước xuống, bất giác hít một hơi thật sâu. Không gian yên bình khiến cô thả lỏng hoàn toàn.
– Đẹp quá… – cô khẽ thốt lên.
Khải đứng phía sau, đôi mắt quan sát bóng lưng nhỏ bé của cô. Anh tiến lại gần, khoác nhẹ chiếc áo khoác lên vai Lan, giọng trầm ấm:
– Em lạnh không?
Lan khẽ lắc đầu, nhưng tim thì đập liên hồi. Anh đứng ngay bên cạnh, khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở của anh hòa cùng gió đêm.
Khải im lặng một lúc, rồi đột ngột lên tiếng:
– Lan này… em tin vào tương lai không?
Câu hỏi bất ngờ khiến cô ngước lên, ngơ ngác:
– Tương lai ư? Tất nhiên là em tin rồi.
– Anh thì chưa từng tin vào điều đó. – Khải mỉm cười nhạt, ánh mắt xa xăm. – Nhưng từ khi gặp em, anh bắt đầu nghĩ khác.
Lan lặng người. Trăng sáng soi rõ gương mặt anh, vừa tuấn tú vừa mang nét u buồn. Một cảm giác xao động len lỏi trong lòng cô.
– Anh muốn một ngày nào đó, khi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch thật xa. Em có muốn không? – Anh nghiêng đầu, giọng khẽ nhưng chắc nịch.
Lan bất giác đỏ mặt. Trong cuộc đời giản đơn của cô, đây là lần đầu có ai đó vẽ nên một bức tranh tương lai ngọt ngào đến vậy.
– Em… em chưa từng nghĩ đến. Nhưng… nếu có anh đi cùng, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Khải mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
– Vậy thì hứa nhé. Sau khi em tốt nghiệp, anh sẽ đưa em đi bất cứ nơi đâu em muốn. Anh không để em phải lo lắng gì cả.
Lan cúi đầu, bàn tay run run trong tay anh. Giọt lệ lấp lánh nơi khóe mắt, vừa xúc động vừa hạnh phúc. Trong khoảnh khắc đó, cô tin tưởng hoàn toàn: người đàn ông này, chính là bến đỗ mà mình tìm kiếm.
Trên đường về, Lan ngồi yên lặng, lòng ngập tràn niềm vui. Cô lén nhìn anh, thấy nụ cười trên môi anh sáng rực như ánh đèn đêm ngoài phố.
Nhưng Lan đâu biết, đằng sau nụ cười ấy, Khải chỉ đang mỉm cười vì kế hoạch của mình tiến thêm một bước. Lời hứa vừa rồi, với anh, chỉ là vài câu nói suông, là “mồi nhử” hoàn hảo để trói chặt trái tim một cô gái ngây thơ.
Trong khi Lan mơ về một tương lai rực rỡ, Khải lại chỉ coi đó như một trò chơi đầy thú vị.
Và từ đây, sợi dây tình cảm một chiều ấy bắt đầu siết chặt, đẩy cô vào vòng xoáy không lối thoát.