đẹp mà điên

Chương 3: Đẹp Mà Điên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ "cắt tóc tập thể", tôi trở nên nổi tiếng như ngôi sao TikTok mới nổi, chỉ khác là tôi không nhảy nhót gì mà toàn hù dọa cả khoa. Người ta nhắc đến tên tôi kèm theo những cụm từ như: "nguy hiểm", "thần kinh nhẹ", "nên tránh xa", và “có vẻ… xinh thật.”

Nhưng chỉ một người không tránh tôi.

Thậm chí, còn nhìn tôi với ánh mắt… khó hiểu.

Huấn luyện viên Trình Nghiêu.

Trình Nghiêu – nam, 25 tuổi, sĩ quan trẻ mới chuyển về làm công tác huấn luyện tại trường. Người đâu mà cao như cây sào, vai rộng như cánh cửa, mặt thì góc cạnh như tượng đá Hy Lạp. Chỉ có điều, ánh mắt lúc nào cũng lạnh, giọng nói lúc nào cũng nghiêm – kiểu người mà ai cũng nghĩ là khó gần.

Trừ tôi.

Tôi chẳng nghĩ gì. Vì tôi còn bận tránh… phạt nội quy.

Sáng hôm sau vụ “điên nhẹ”, tôi đến sân tập như chưa từng xảy ra gì, tóc vẫn suôn mượt, miệng vẫn hát “Barbie girl” trong đầu.

Và hắn – Trình Nghiêu – đứng chờ tôi ở đó, tay khoanh trước ngực.

"Em đến muộn 7 phút 38 giây." – Anh ta nói, mắt không chớp.

Tôi nhướn mày. “Sao thầy tính chính xác thế? Có mang đồng hồ nguyên tử à?”

Trình Nghiêu không đáp, chỉ giơ tay cầm sổ, viết vào một dòng:

“Tô Khinh – đến muộn – phạt chống đẩy 50 cái.”

Tôi đứng hình.

“Gì cơ? 50 cái? Em là con gái mà?”

Trình Nghiêu liếc tôi từ đầu đến chân. “Không phải em tự nhận là người mạnh mẽ à? Hay chỉ là mạnh miệng?”

Ồoooooo...

Tiếng "ồ" vang lên từ đám sinh viên đứng xung quanh. Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi như đang xem một show truyền hình thực tế.

Tôi không nói gì. Tôi… bước lên phía trước, chống tay xuống đất.

Và bắt đầu chống đẩy.

1 cái…

2 cái…

10 cái…

Áo thể thao hơi rộng, tóc buộc cao, mặt tôi vẫn bình thản như đang chống đẩy vì đam mê, không phải bị phạt.

35… 36…

Tôi vẫn chống đẩy như chiến binh. Lưng thẳng, mông không sệ, thần thái như đang thi Olympic. Trình Nghiêu thì đứng kế bên, không nói gì, ánh mắt có chút... hứng thú.

Cuối cùng, tôi đứng dậy, phủi tay:

“Xong. Ghi tiếp vào sổ nhé, thầy Trình. Lần sau nhớ nâng lên 70, cho đáng.”

Tôi quay lưng bước đi, để lại anh ta đứng đó với cuốn sổ phạt... và một biểu cảm khó đoán.

Buổi chiều hôm đó

Trình Nghiêu gọi tôi riêng lên phòng giám sát. Tôi nghĩ là phạt tiếp. Nhưng không.

Anh ta đưa tôi một chai nước và nói... tử tế bất ngờ:

"Chuyện sáng nay… không phải vì ghét em. Chỉ là huấn luyện phải có kỷ luật."

Tôi nhận chai nước, nghiêng đầu cười:

“Thầy đang sợ em lên cơn lần nữa hả?”

Anh ta im lặng ba giây.

“Có. Tôi nghĩ nếu em phát điên lần nữa, chắc phải gọi xe cứu thương cho... tôi.”

Tôi bật cười. Một tràng cười sảng khoái. Cái kiểu người nghiêm túc mà nói mấy câu bất ngờ luôn khiến tôi thấy vui kỳ lạ.

“Yên tâm. Lúc em điên thật, em không đâm người. Em chỉ... dọa thôi.”

Anh ta nhíu mày: “Chỉ?”

Tôi nháy mắt: “Ừ, còn nếu ai khiến em ghét thật sự... em sẽ không báo trước.”

Trình Nghiêu nhìn tôi chằm chằm.

Không sợ.

Không lùi.

Mà còn... cười.

Nụ cười nhẹ như không, nhưng đủ để tôi đứng hình 2 giây.

“Nguy hiểm thật.” – anh ta nói.

Tôi nghiêng đầu: “Em á?”

“Không.” Anh ta chỉnh lại mũ, giọng trầm đều.

“Cái kiểu khiến người khác không biết là thật điên, hay giả vờ điên. Loại đó... khó đối phó nhất.”

Tối hôm đó, trong nhật ký của tôi (tôi không có viết thật, chỉ tưởng tượng thôi)

Ngày thứ ba của quân sự.

Cắt tóc thất bại.

Uy tín lên cao.

Và… hình như tôi vừa bị huấn luyện viên để mắt?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.