đẹp mà điên

Chương 5: Đẹp Mà Điên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tôi vừa mới đi xuống căn-tin, còn chưa kịp chọn giữa mì xào bò và bánh bao thịt, thì đã thấy một nhóm nữ sinh đang tụ lại nhìn tôi chằm chằm.

Mỗi người một kiểu: người thì nhìn kiểu “ồ, là nhỏ đó”, người thì nhìn kiểu “má nó ghê thiệt”, còn có vài người nhìn tôi như thể… tôi cướp bồ họ.

Tôi nhướn mày. Mùi drama trong không khí nồng nặc như hành phi cháy.

Tôi bước lại gần bàn, gọi suất ăn như thường. Lúc tôi đang chan nước tương vào đĩa, thì một tiếng nói nhẹ nhàng cất lên sau lưng:

“Chào buổi sáng, Khinh.”

Tôi quay đầu. Là Ngô Tuyết Nhi.

Hôm nay, cô ta mặc đồng phục gọn gàng, tóc buộc nửa đầu, gương mặt trang điểm kiểu "em không trang điểm", tay cầm khay đồ ăn như đang quay video daily vlog.

“Mình muốn xin lỗi nếu hôm qua làm bạn khó chịu.” – Tuyết Nhi cười dịu dàng như quảng cáo sữa chua.

Tôi chưa kịp đáp, thì cô ta quay sang mấy bạn cùng bàn, vẫn giữ nụ cười hoàn hảo:

“Thật ra, mình rất ngưỡng mộ bạn Tô Khinh. Không dễ gì để giữ được sự tự tin như vậy, dù có… nhiều lời ra tiếng vào.”

Lũ bạn: Ồooooooooo… nhưng kiểu mùi mùi mùi mùi

Tôi thì cắn miếng bánh bao, vừa nhai vừa gật:

“Ờ, đúng rồi. Cũng không dễ đâu. Vì mình không quan tâm lắm mấy tiếng ‘ra’ và ‘vào’ đó.”

Tuyết Nhi hơi sững lại, nhưng liền khôi phục nụ cười:

“Có lẽ vì mình khác nhau. Mình thì nghĩ... sống cần hòa nhã với mọi người.”

Tôi lau miệng, đứng dậy, bước đến gần, hơi cúi xuống nói nhỏ bên tai cô ta:

“Cưng à, con người thật sự hòa nhã… thì không cần phải nói ra là mình hòa nhã. Giống như đồ hiệu, không cần gắn mác hàng thật khắp người.”

Rồi tôi cười tươi, vỗ vai cô ta, bỏ đi như một làn gió… có mùi xì dầu.

Chiều hôm đó – giờ thể lực

Trình Nghiêu hướng dẫn bài tập “chạy bền 800m” với giọng đều đều:

“Không ai được đi bộ. Ai về cuối cùng – lau nhà vệ sinh nữ một tuần.”

Tôi đứng hàng đầu, buộc tóc cao, dậm chân khởi động như sắp thi đấu Olympic.

Tuyết Nhi thì đứng sát bên, cột tóc bằng dây ruy băng màu pastel (tất nhiên).

Còi vừa thổi, tôi lao đi. Nhanh – gọn – gắt.

Tôi không cần về nhất, chỉ cần về trước Tuyết Nhi là đủ.

Tôi chạy ngang mặt cô ta, ném lại một câu ngắn gọn:

“Chạy lẹ lên, không lại phải cọ bồn cầu đấy.”

Mặt Tuyết Nhi thoáng tái.

Cuối cùng, tôi về thứ ba. Tuyết Nhi về… gần cuối.

Tôi đứng nghỉ uống nước, quay sang:

“Tôi biết mấy người hay bảo 'con gái không nên hơn thua'. Nhưng mà… hôm nay tôi thấy thắng cũng vui lắm á.”

Tối hôm đó – nhà vệ sinh nữ

Một nhóm nữ sinh túm tụm bàn tán:

“Nghe nói có người báo cô chủ nhiệm là Tô Khinh từng bị bệnh tâm lý thời cấp ba đó…”

“Thật không? Hèn chi lúc trước mới vô đã phát điên giữa sân…”

“Người đẹp thường khùng khùng ha…”

Tôi bước ra từ buồng vệ sinh, lau tay.

Đứng giữa đám đông, tôi nhìn từng đứa một.

“Tôi đứng đây nè. Ai có thêm câu nào hay ho thì nói nốt đi, khỏi mất công đồn nữa.”

Đám con gái câm như hến. Một đứa đánh trống lảng:

“Ờ… khẩu trang hôm nay của bạn đẹp ghê…”

Tôi bước lại gần, nở nụ cười tươi rói:

“Cảm ơn. Còn nếu lần sau tôi nghe bất kỳ tin đồn nào liên quan tới bệnh tâm lý, tôi sẽ tìm từng người một… giải thích lại bằng cách thực hành thực tế.”

Tôi nháy mắt. “Yên tâm. Không cần phải xếp lịch.”

Cuối ngày – sân thượng ký túc xá

Tôi ngồi trên lan can, uống lon soda, gió thổi tung tóc. Không phải cảnh lãng mạn, mà là cảnh tôi đang nghĩ xem có nên “xử đẹp” con Tuyết Nhi bằng chiêu nào khác không.

Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng:

“Ngồi kiểu đó nguy hiểm đấy.”

Tôi quay lại. Trình Nghiêu.

Tôi ngậm ống hút: “Yên tâm. Ngã thì ngã kiểu đẹp.”

Anh ta bước tới, đứng kế bên. “Tôi nghe tin đồn rồi.”

Tôi: “Ồ, rồi thầy tin không?”

Anh lắc đầu. “Không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm là… em vẫn ổn không?”

Tôi hơi bất ngờ. Ngửa đầu ra sau, ngắm bầu trời:

“Tôi từng bị trầm cảm thật. Lúc cấp ba. Uống thuốc, đi trị liệu, suýt bị đưa vào viện tâm thần. Rồi sao? Giờ tôi vẫn sống – còn sống rất vui.”

Trình Nghiêu im lặng.

Tôi nhún vai:

“Thầy định báo cáo với phòng giáo vụ không?”

Anh nhìn tôi. Lâu hơn thường lệ.

Rồi chậm rãi nói:

“Không. Tôi định hỏi… mai có muốn đi uống trà sữa tiếp không?”

Tôi quay sang. Nhìn chằm chằm.

Trái tim đập một nhịp lệch lạc.

“Thầy không sợ tôi điên à?”

Anh ta nở một nụ cười nghiêng nghiêng:

“Không. Tôi nghĩ… em điên vừa đủ để khiến tôi thấy cuộc sống thú vị hơn.”

Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó trong ký túc xá

Tuyết Nhi đang gõ bàn phím như hacker, mở tài khoản clone gửi hàng loạt tin nhắn nặc danh đến phòng đào tạo:

“Sinh viên Tô Khinh có biểu hiện tâm lý bất ổn, từng hành hung bạn học, đề nghị theo dõi sát sao…”

Cô ta cười mỉm:

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Tô Khinh ạ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.