đẹp mà điên

Chương 6: Đẹp Mà Điên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai, tuần thứ ba huấn luyện quân sự, tiết trời mát mẻ, tiếng chim hót líu lo, và tôi đang ngồi gác chân giữa sân, vừa bôi kem chống nắng, vừa hóng chuyện như bà thím hàng xóm.

Thế nhưng yên bình không tồn tại lâu. Lúc đang chuẩn bị ăn trái chuối mang từ căng-tin về (tôi quý chuối, bởi vì nó không drama), thì cô chủ nhiệm xuất hiện, vẻ mặt cực kỳ “khó xử.”

“Tô Khinh, cô cần nói chuyện với em chút…”

Tôi cắn miếng chuối, mơ hồ đoán trước được sắp có gì đó không lành.

Học được một điều sau nhiều năm sống sót ở trường học: cứ khi ai đó “cần nói chuyện riêng” là kiểu gì cũng chuẩn bị có đâm sau lưng.

Văn phòng khoa – 10 phút sau

Cô chủ nhiệm đặt lên bàn một tập hồ sơ mỏng. Bên trên là vài tờ giấy in A4, phần tiêu đề được gạch đỏ:

"Báo cáo hành vi nguy hiểm của sinh viên Tô Khinh – cần theo dõi đặc biệt."

Tôi nhướn mày, nhai nốt miếng chuối.

“Em bị tố cáo nặc danh là có tiền sử bệnh tâm thần, từng hành hung bạn học, và có dấu hiệu rối loạn kiểm soát cảm xúc…”

Tôi cười lạnh:

“Nghe như đang viết mô tả nhân vật phản diện trong phim truyền hình vậy.”

Cô giáo khổ sở vò tay:

“Cô không tin đâu. Nhưng ban giám hiệu yêu cầu phải kiểm tra lại hồ sơ tâm lý nhập học của em…”

Tôi lặng đi một chút.

Ồ, là vậy đấy.

Ngô Tuyết Nhi bắt đầu đánh vào điểm yếu thật sự. Không chơi lời nói, không chơi mỉa mai nữa. Cô ta chơi hồ sơ.

Được lắm. Đối với Tô Khinh tôi – “trò chơi bắt đầu mới là lúc tôi thấy vui.”

Chiều hôm đó – sân huấn luyện

Trình Nghiêu vừa thổi còi tập trung, ánh mắt lướt qua tôi như có như không. Hôm nay, anh ta đeo kính râm, trông nghiêm túc như đội trưởng đặc nhiệm trong phim.

Sau buổi tập, tôi tiến đến gần:

“Thầy có biết vụ tố cáo nặc danh chưa?”

Anh ta gật đầu, không né tránh.

“Ban đầu tôi tưởng chỉ là tin đồn học sinh. Nhưng hôm nay khoa có gọi tôi để hỏi thêm… Tôi không trả lời gì hết. Và tôi nghĩ em nên biết: đơn nặc danh đó dùng IP trong mạng nội bộ ký túc.”

Tôi gật, không ngạc nhiên.

“Thầy nghĩ ai gửi?”

Trình Nghiêu nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi buông nhẹ:

“Em biết mà. Đúng không?”

Tôi không đáp, chỉ nhếch môi.

Tối hôm đó – tại phòng ký túc xá

Tôi mở laptop. Màn hình sáng lên, nhập mật khẩu "BarbieIsWatchingYou".

Tôi không phải hacker. Nhưng tôi từng hẹn hò với một hacker. Một gã từng yêu tôi đến mức dạy tôi vài chiêu trò truy dấu cơ bản. Sau đó hắn ghost tôi. Tôi báo công an vì hắn nợ tôi 350k tiền ship gà rán.

Tối nay, kỹ năng ấy được dùng lại.

Tôi lần theo dấu của email nặc danh gửi đến trường.

Kết quả: Phòng 302 – dãy B – tầng 3 – ký túc nữ. Tên tài khoản: SnowyBunny98.

Ồ. Snowy Bunny. Thỏ Tuyết.

Ngô. Tuyết. Nhi.

Sáng hôm sau

Lúc Ngô Tuyết Nhi đang ngồi giữa sân ăn sữa chua uống và làm dáng thắt tóc bím cá, tôi xuất hiện phía sau lưng cô ta, lặng lẽ như một ninja nhưng mặc đồ thể thao màu hồng chói.

Tôi đặt xuống bàn trước mặt cô ta... một phong thư.

Tuyết Nhi chớp mắt. "Gì đây?"

Tôi cười, cúi sát xuống, thì thầm:

“Đơn tố cáo nặc danh mà bạn gửi, Snowy Bunny à. Gửi bằng IP ký túc 302, router công cộng. Dùng email clone nhưng... tiếc là Gmail không cho xài IP giả dễ dàng đâu.”

Mặt Tuyết Nhi tái dần. “Bạn... dọa tôi?”

Tôi mỉm cười như nhân vật phản diện đang bước ra khỏi đèn sân khấu:

“Dọa là khi tôi chưa có bằng chứng. Đây là đang nhắc khéo.”

Tôi đứng dậy, vỗ vai cô ta:

“Đừng chơi giấu tay nếu tay bạn trắng muốt. Để lại dấu dễ lắm.”

Buổi chiều – sân thể dục

Trình Nghiêu gọi tôi ra riêng, tay đút túi, ánh mắt có phần... ấm áp hơn thường lệ.

“Tôi nghe nói đơn nặc danh vừa bị rút.”

Tôi cười, buộc lại dây giày:

“Thầy biết rồi mà còn hỏi?”

Anh ta đứng im một lúc, rồi nghiêng người xuống gần mặt tôi:

“Em không sợ người ta nghĩ em là kẻ nguy hiểm à?”

Tôi ngẩng đầu, đối diện:

“Tôi là kẻ nguy hiểm. Nhưng tôi chỉ nguy hiểm với kẻ nào đáng bị vậy.”

Trình Nghiêu cười – lần này là cười thật sự. Không còn lạnh lùng. Không còn kiềm chế.

“Mỗi ngày tôi càng tò mò em nhiều hơn đấy, Tô Khinh.”

Tôi nháy mắt:

“Cẩn thận. Tò mò giết chết con mèo đấy.”

Anh ta đáp:

“Ừ. Nhưng tôi là chó sói.”

Kết chương

Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn nặc danh từ một số lạ:

"Lần này là lời cảnh báo. Lần sau sẽ không đơn giản vậy đâu."

Tôi mỉm cười. Không sợ.

Barbie mà đã bật mode sát thủ, thì mấy con thỏ nhồi bông không phải đối thủ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.