đẹp mà điên

Chương 9: Đẹp Mà Điên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Tư. Bầu trời mây thấp như chực trút nước.

Tôi đang chuẩn bị mặc áo tập quân sự thì cô Linh – thư ký khoa – gõ cửa ký túc.

“Tô Khinh, em có thể theo cô một chút không? Ban giám hiệu mời em họp riêng.”

Tôi ngẩng đầu. Cảm thấy được một mùi... mùi chính trị.

Phòng tiếp khách tầng 2 – Ban giám hiệu

Phòng không quá lớn, nhưng đủ để làm người ta thấy áp lực: có bảng trắng, có camera giám sát, và có cả phó hiệu trưởng phụ trách sinh viên – ông Nguyễn Mạnh Cương, nổi tiếng khó tính và... hơi ghét rối loạn trật tự.

Bên cạnh ông là cô Tú – phó phòng đào tạo, và một người mặt quen quen…

À, dì của Tuyết Nhi, trưởng phòng tài vụ trường.

Bức tranh quá rõ ràng. Đây là một cuộc "mời làm việc" trá hình.

Ông Cương mở lời trước:

“Chúng tôi không phán xét em, Khinh. Nhưng gần đây liên tiếp có sự việc liên quan đến em: từ những cáo buộc bạo lực, đến những ồn ào liên quan đến cán bộ giảng dạy…”

Tôi ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng. “Thầy nói đến thầy Trình Nghiêu?”

Dì Tuyết Nhi đẩy gọng kính:

“Một sinh viên và giảng viên không nên có mối quan hệ vượt quá phạm vi sư phạm. Đặc biệt là trong thời gian huấn luyện quân sự – vốn mang tính kỷ luật cao.”

Tôi cười nhẹ, chậm rãi:

“Vậy nếu em và thầy ấy có thiện cảm – thì nên trốn tránh nhau? Hay nên giả vờ không có gì? Trừ khi nhà trường có luật cấm cảm xúc?”

Không ai đáp.

Tôi biết mình đánh trúng cái mà người lớn sợ đối mặt: cảm xúc là thứ không kiểm soát được – nhưng dễ đem ra làm cớ để kiểm soát.

Ông Cương ngắt lời:

“Chúng tôi sẽ không can thiệp nếu mọi việc dừng lại. Nhưng nếu em tiếp tục gây ảnh hưởng… có thể nhà trường sẽ xem xét tư cách sinh viên dự bị năm đầu của em.”

Tôi hiểu.

Đây là đòn phủ đầu. Một lời cảnh cáo. Và không nói ra nhưng rõ ràng: hoặc tôi im lặng, hoặc bị đào thải.

Chiều hôm đó – sân huấn luyện

Tôi gặp Trình Nghiêu khi anh đang phát áo mưa cho sinh viên, vì trời chuẩn bị đổ mưa lớn.

Tôi đứng sau hàng cây, gọi nhẹ:

“Thầy.”

Anh quay lại. Ánh mắt mệt mỏi, nhưng vẫn ấm.

Tôi nói:

“Em bị mời họp riêng. Họ nói về... mọi thứ. Về quá khứ em. Về chúng ta.”

Anh siết tay.

Tôi tiếp:

“Em nghĩ… chúng ta nên dừng lại. Trước khi họ làm lớn chuyện.”

Trình Nghiêu nhìn tôi lâu.

Anh gỡ kính, bước tới, đứng rất gần:

“Tôi không sợ mất danh tiếng. Tôi chỉ sợ… em nghĩ mình phải hy sinh để bảo vệ tôi.”

Tôi bật cười. Cười như thể mình vừa nghe một chuyện vừa buồn vừa đáng yêu.

“Thầy là huấn luyện viên. Em là sinh viên. Nếu chỉ một tin đồn cũng khiến thầy bị gạt ra khỏi vị trí, thì em thà chịu đòn thay.”

Anh nhìn tôi, trầm giọng:

“Tôi muốn bảo vệ em, Khinh.”

Tôi nhíu mày. “Bằng cách nào?”

“Bằng cách đứng ra. Lần này – để tôi bị lôi lên kiểm điểm.”

Hai ngày sau – thông báo từ ban huấn luyện

“Tạm đình chỉ thầy Trình Nghiêu một tuần để phục vụ điều tra nội bộ liên quan đến phản ánh tiếp xúc không phù hợp với sinh viên.”

Toàn trường náo loạn.

Sinh viên bàn tán. Có người đứng về phía tôi – có người nửa tin nửa ngờ.

Chuyện tình cảm với giảng viên? Người ta thích đọc tin sốc hơn là tin thật.

Còn tôi?

Tôi biến mất khỏi sân tập.

Tự xin nghỉ ba ngày vì “lý do sức khỏe.” Thực tế, tôi chỉ ngồi viết kế hoạch.

Kế hoạch phản công.

Tối thứ Bảy – tôi đăng bài viết thứ hai

Lần này không phải kể lể, không phải tự vệ.

Tôi đăng công khai tên của người quay clip tôi từ 3 năm trước – con bạn thân của Tuyết Nhi.

Kèm theo đó là đoạn chat cũ:

“Nhi bảo tao quay, nói sẽ giúp tao vào đội văn nghệ. Haha, con Khinh mặt đẹp mà điên thật.”

Tôi không còn cần nhẹ nhàng.

Tôi ghi rõ:

“Nếu lần trước là tôi tự bảo vệ mình. Lần này là tôi bảo vệ những người bị lôi theo vì tôi. Bao gồm cả người đang bị tạm đình chỉ vì dám đứng về phía công lý.”

“Và nếu cần, tôi sẵn sàng ra đối chất trước toàn trường.”

Sáng hôm sau – biến

Video mới bị report hàng loạt.

Dì Tuyết Nhi bị gọi vào cuộc họp kín nội bộ vì lạm quyền và liên quan học sinh.

Trường phải gửi thông cáo chính thức: “Đang xác minh sự việc, đảm bảo công bằng cho mọi phía.”

Tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Mày tưởng mày thắng rồi à? Tưởng tình yêu là bùa hộ mệnh hả?”

Tôi trả lời:

“Không. Tôi thắng vì tôi không cần giả bộ hiền lành để được thương. Và tôi không cần bùa – tôi là con quỷ đội tóc giả Barbie.”

Chốt chương:

Barbie không hi sinh tình yêu.

Barbie không ngồi yên để chó sói bị xích cổ vì mình.

Nếu thế giới chơi bẩn, Barbie sẽ lật cả ván bài.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.