Thành phố sau cơn mưa lớn trở nên dịu dàng một cách kỳ lạ. Những con đường ướt nước phản chiếu ánh đèn vàng, quán ăn vỉa hè bốc khói nghi ngút, và gió từ sông lùa về làm dịu đi mọi gấp gáp của một tuần dài.
An đứng đợi ở bãi gửi xe phía sau tòa nhà LUXE&CO, tay ôm chiếc dù xếp gọn, mắt nhìn điện thoại rồi lại ngước lên như thể đang đếm từng giây chậm rãi trôi qua.
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau.
“Anh xin lỗi, thang máy xuống chậm vì có một đống người… giả bộ vô tình đi cùng,” Long Ca vừa nói vừa cười.
An ngước lên. “Em đứng 7 phút rồi. Đủ để suy nghĩ lại 3 lần về việc yêu anh.”
“Vậy lần thứ tư em tính gì?”
“Là đi ăn. Vì đói.”
Quán ăn nhỏ ở quận 3, có bàn trên tầng lầu nhìn xuống dòng xe đông đúc. Hai tô hủ tiếu bò viên bốc khói nghi ngút, đĩa rau thơm đặt giữa bàn như thể cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều dễ thương.
“Anh mệt không?” – An hỏi, rót thêm nước sâm vào ly anh.
“Không. Em còn ở đây thì anh chưa bao giờ thấy mệt.”
“Ghê vậy?”
“Ghê từ lúc em dám bước vào công ty anh với file điều tra.”
An cười. “Đó là lần đầu tiên em mặc áo sơ mi trắng mà cảm giác như đang cầm kiếm lên ngựa.”
Sau bữa ăn, hai người đi bộ qua công viên gần đó. Gió mát, trời trong, cây xanh rì rào tiếng lá. Long Ca đưa tay nắm lấy tay An, không nói gì.
“Lâu rồi mình mới có buổi tối không có ai chen ngang, không có email, không có status đá xéo, không có chị Vy hay cô Ngân nào bất thình lình xuất hiện…”
“Đừng nhắc nữa, em đang hạnh phúc.” – Long Ca xiết nhẹ tay cô.
An dừng lại giữa cầu nhỏ bắc qua hồ nước, ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ lấp lánh.
“Em hỏi thật… Trong tất cả mọi chuyện vừa rồi, có khi nào anh thấy… rung động lại không?”
“Không.”
“Chắc không?”
“Chắc như việc em sẽ không bao giờ làm chị đại trà xanh.” – Long Ca nhìn thẳng vào mắt cô, thành thật đến mức An thấy tim mình thắt lại vì hạnh phúc.
Rồi anh cúi xuống… đặt một nụ hôn lên trán cô.
Không vội vàng, không cháy bỏng.
Chỉ nhẹ nhàng, đủ để An thấy mọi tổn thương đều có thể được chữa lành, miễn là bên cạnh cô… vẫn là người đàn ông này.
Đêm đó, trong căn hộ nhỏ của An, hai người không làm gì khác ngoài ôm nhau xem một bộ phim cũ.
“Bộ phim này cũ quá rồi đó anh.”
“Vì mình cần thứ gì đó không bất ngờ, không drama, không twist.”
“Nhưng vẫn có tình yêu?”
“Ừ. Như mình vậy.”
Sáng hôm sau, khi Long Ca vừa đến công ty, chưa kịp đặt túi xách xuống bàn thì thư ký bước vào:
“Anh Long, có người gửi tài liệu đến. Không ghi tên, chỉ ghi: ‘Về quá khứ anh từng chôn.’”
Anh mở tập hồ sơ.
Trang đầu tiên là một tấm ảnh cũ, chụp Long Ca đứng trước cổng một trường dân lập nhỏ ở tỉnh lẻ. Trẻ hơn. Gầy hơn. Và bên cạnh là một người phụ nữ… ánh mắt rất giống anh.
Tờ giấy kẹp phía sau:
“Nếu để lộ chuyện anh từng bị đuổi học và đổi danh tính khi vào thành phố, liệu ban Giám đốc có còn xem anh là hình mẫu lý tưởng?”
“Thứ giữ được người phụ nữ như An, có phải là bộ mặt thật… hay là vỏ bọc đẹp đẽ?”