Tập hồ sơ nằm lặng lẽ trên bàn như một nhát dao bọc nhung. Long Ca nhìn tấm ảnh cũ – chụp trước cổng trường Trung học Dân lập Trần Phong – nơi mà không ai ở thành phố này biết anh từng học, từng sống, và từng… bị đuổi học vì một vụ ẩu đả.
Tấm ảnh khiến cả căn phòng sáng sủa trở nên âm u. Những ký ức tưởng đã bị vùi dưới lớp bụi thời gian, nay bỗng sống lại.
Anh vẫn còn nhớ, năm 17 tuổi, anh không phải là “Long Ca”. Lúc đó, anh tên Trần Quốc Cường, sống với mẹ ở một khu trọ nhỏ nơi tỉnh lẻ. Mẹ anh – một giáo viên tiểu học nghỉ dạy vì bệnh tim, mở tiệm cơm nhỏ trước nhà để nuôi anh ăn học.
Nhưng cuộc sống không bao giờ đơn giản với những đứa trẻ không có cha, không có điểm tựa và luôn bị gắn mác “mẹ đơn thân”.
Hồi đó, anh học lớp 11C – lớp "tép riu" trong trường Trần Phong. Trong một lần đứng ra bảo vệ một bạn nữ bị nhóm học sinh lớp chọn bắt nạt, anh đã đánh nhau với con trai của Phó hiệu trưởng.
Sự việc bị đẩy đi xa. Gia đình bên kia ép nhà trường đuổi học anh để "giữ danh dự cho ngành giáo dục".
Mẹ anh chạy vạy, van xin, cuối cùng đành dắt anh rời quê, bắt xe đò lên Sài Gòn giữa đêm mưa tầm tã.
Họ bắt đầu lại từ một căn phòng trọ 16m² ở Bình Tân. Anh làm phục vụ quán phở buổi sáng, ship đồ buổi chiều, học bổ túc ban đêm.
Mẹ anh đổi nghề – từ cô giáo thành thợ may tại nhà, suốt ngày còng lưng bên máy khâu.
Tên thật dần bị bỏ lại. Anh lấy cái tên mới – Long Ca, nghĩa là “con rồng hát trong mưa” – theo đúng lời mẹ anh từng nói:
“Dù là ai, con cũng phải sống như một bản nhạc. Có trầm, có bổng, nhưng không được lạc nhịp.”
Năm 21 tuổi, anh đậu vào trường đại học Thiết kế & Truyền thông nhờ suất học bổng hỗ trợ hoàn cảnh khó khăn. Không ai ở đó biết chuyện quá khứ. Và Long Ca – với đôi mắt sắc lạnh, thân hình cao ráo và tính cách khép kín – dần trở thành một “hiện tượng” trong ngành sáng tạo.
Bây giờ, hơn mười năm sau, quá khứ ấy – tưởng đã ngủ yên – lại bị người khác lật tung như vết thương chưa kịp lành đã bị cạy máu.
Người gửi hồ sơ chắc chắn không phải ai xa lạ. Phải là người có khả năng điều tra, có động cơ – và quan trọng nhất, muốn hạ gục anh bằng thứ không thể đo lường bằng KPI: danh dự.
Anh ngả lưng vào ghế, nhắm mắt.
Buổi trưa hôm đó, tại căn tin công ty, không khí lại râm ran. Bản in mờ mờ tấm ảnh cũ xuất hiện trên bàn một vài nhân viên.
“Ủa nhìn giống anh Long lúc trẻ không?”
“Chắc photoshop chứ ai mà tóc húi cua vậy trời.”
“Nhưng trường Trần Phong này ở quê tui. Tui nhớ vụ đuổi học năm xưa… ờ mà không chắc lắm.”
Một vài ánh mắt tò mò dán vào cửa phòng Media, nơi Long Ca đang làm việc như chưa hề có gì xảy ra.
Tối hôm đó, An nhận được tin nhắn từ một tài khoản lạ:
“Bạn trai chị từng đánh người đến nhập viện, từng bị đuổi học, từng giấu tên đổi họ. Chị vẫn chọn tin ổng chứ?”
An không trả lời. Nhưng vài phút sau, cô gửi một tin nhắn duy nhất… cho Long Ca:
“Nếu anh thấy sẵn sàng, em muốn nghe câu chuyện thật.”
Hai tiếng sau, tại căn hộ của An.
Trời mưa, tiếng gió thổi qua cửa kính như nhắc lại đêm mưa năm xưa.
Long Ca kể hết. Không giấu giếm. Từng mẩu ký ức, từng cơn giận dữ tuổi thiếu niên, từng giọt nước mắt của mẹ bên máy khâu, từng lần đi làm về tay rướm máu vì ngã xe khi ship hàng.
“Anh sợ nếu em biết, em sẽ không nhìn anh như cũ nữa.”
An không nói gì. Cô đứng dậy, rót hai ly trà nóng, rồi đặt trước mặt anh.
“Anh không phải là người hoàn hảo. Nhưng anh là người thật.”
“Và nếu ai đó nghĩ quá khứ xấu xí có thể bôi bẩn hiện tại, thì họ chưa từng sống đủ sâu để hiểu: con người ta trưởng thành là từ nỗi đau, không phải từ ảnh đại diện.”
Long Ca siết tay cô. Ánh mắt anh dịu lại – lần đầu sau nhiều ngày căng thẳng.
Sáng hôm sau, tại LUXE&CO, một email đặc biệt được gửi từ tài khoản cá nhân của Long Ca – tiêu đề ngắn gọn:
“Chuyện chưa từng kể – một lời xin lỗi, và một niềm tin.”
Bên trong, anh kể câu chuyện quá khứ. Không đổ lỗi. Không thanh minh. Chỉ là những sự thật, được viết bằng giọng điệu thành khẩn và chân thực.
Cuối thư, anh viết:
“Tôi không phải hình mẫu. Tôi từng vấp ngã. Nhưng chính vì từng sai, tôi mới hiểu giá trị của việc sống tử tế từng ngày.
Nếu công ty cần một người chưa từng mắc lỗi – tôi xin rút lui. Nhưng nếu quý công ty cần một người dám chịu trách nhiệm, dám đứng lên từ bóng tối – thì tôi vẫn còn ở đây.”
Email lan truyền chóng mặt. Có người xúc động. Có người cười cợt. Nhưng điều lạ là: không ai còn dám công khai mỉa mai Long Ca.
Bởi chính sự thành thật ấy… lại mạnh hơn tất cả những cú đá giấu tay.
Cùng lúc đó, tại một quán café ngoài trung tâm, chị Linh – thành viên còn lại của “tam trà xanh” – đang gặp một người đàn ông trong bộ vest đen, gương mặt sắc lạnh.
“Chắc chắn nó từng xài tên giả. Em tìm được bản khai sinh cũ rồi. Nếu tung ra... danh tính giả, thì uy tín nó mất sạch.”
Người đàn ông mỉm cười:
“Rồi. Gửi cho anh. Nhưng nhớ… không liên quan gì đến em.”
Chị Linh rót thêm café, mắt ánh lên vẻ hả hê. “Cứ để nó sống trong ánh sáng. Tụi mình… sẽ dập điện.”