Cuộc họp khẩn kết thúc, tạm thời Long Ca được minh oan, chị Vy bị đình chỉ công tác chờ điều tra, còn Ngân và chị Linh thì… biến mất khỏi radar, không đăng story, không lên văn phòng, không cả “vô tình đi ngang thang máy”.
Nhưng Long Ca biết, trận chiến này chưa kết thúc.
Vì ngay khi anh vừa bước vào văn phòng hôm sau, thư ký đã đưa anh một tập văn bản nội bộ, trên cùng là công văn từ cấp trên:
“Ban Giám Đốc điều động tạm thời phó giám đốc sáng tạo mới phụ trách phòng Media trong thời gian chờ điều tra.”
Và người được bổ nhiệm là: Madam Đoàn.
Một cái tên khiến cả công ty vừa nể vừa... ớn lạnh.
Madam Đoàn – tên thật là Đoàn Ánh Mai – nổi tiếng là nữ cường nhân một thời, từng kéo cả phòng Marketing ra khỏi đáy bảng KPI chỉ trong một quý. Nhưng cũng từng khiến… ba nhân viên nam từ chức vì áp lực vô hình.
Không ai rõ giới tính tâm lý của bà nghiêng về đâu, nhưng ai cũng biết:
Bà không thích phụ nữ yếu đuối, càng không thích đàn ông đẹp trai mà... không “thuần phục”.
Tin đồn xưa còn kể: hồi bà còn là Giám đốc Marketing, có một nam stylist tên Duy Quân từng lỡ… từ chối đi ăn tối riêng với bà. Kết quả, anh này bị điều sang kho hàng gần 2 tháng để “thấm vị gió bụi cuộc đời”.
Và giờ, bà quay lại, trong lúc phòng của Long Ca… đang “trống quyền lực”.
Sáng hôm đó, Long Ca được mời lên họp riêng.
Phòng họp tầng 10, rèm kéo kín, ánh đèn trắng ngắt.
Madam Đoàn ngồi ở đầu bàn, tay đan lại, mắt không chớp.
“Chào anh Long. Tôi theo dõi anh từ đầu chiến dịch Resort. Rất bài bản. Rất gọn. Nhưng…”
Bà dừng lại đúng một nhịp.
“Anh hơi sạch sẽ quá trong một môi trường vốn... không bao giờ sạch.”
Long Ca cười nhẹ. “Em nghĩ đó là cách duy nhất để sống được lâu ở đây mà không cần đeo mặt nạ.”
Bà Đoàn nghiêng đầu. “Dễ thương. Tự tin. Hơi giống… Duy Quân trước kia.”
Không khí lạnh hơn điều hòa.
“Bây giờ, tôi cần một người để đứng tên gói dự án hợp tác mới với đối tác Nhật. Dự án lớn. Nếu anh làm tốt, tôi sẽ rút đề xuất điều tra nội bộ. Dẹp hết scandal cho anh. Sạch sẽ, nhanh gọn.”
“Còn nếu tôi không nhận?” – Long Ca hỏi, ánh mắt không tránh né.
“Thì tôi để anh xử theo quy trình. Và anh biết rồi đó... 'quy trình' ở LUXE&CO thì thường chậm, nhưng đau.”
Buổi trưa, khi Long Ca kể lại chuyện với An, cô trầm ngâm rồi hỏi:
“Và anh nghĩ sao?”
“Anh không thích ơn nghĩa kiểu đó. Nhưng nếu từ chối thì có khi... họ lại xoay thành anh ‘không hợp tác điều tra’, rồi gán đủ thứ vô.”
An cười. “Vậy thì để em nghĩ giúp. Đẹp trai là việc của anh. Gỡ bom là nghề của em.”
Tối hôm đó, An gửi một file tài liệu cho Long Ca:
“Thông tin dự án đối tác Nhật Bản – người phụ trách từ phía họ là Shouko Ando.”
Kèm theo chú thích nhỏ:
“Shouko là người nghiêm túc và không thích các dự án có tiền lệ bê bối nội bộ. Nếu anh chủ động gửi thư xin xác minh độc lập và cam kết nội dung dự án không bị can thiệp, họ sẽ ghi nhận và bảo vệ anh khỏi mọi ràng buộc từ Madam Đoàn.”
Sáng hôm sau, Long Ca gửi mail. Bằng tiếng Nhật, lời lẽ chính xác, ngắn gọn nhưng đầy trọng lượng.
Đến chiều, Madam Đoàn nhận được email từ Shouko Ando:
“Chúng tôi vui mừng hợp tác cùng anh Long. Tuy nhiên, xin phép yêu cầu anh được toàn quyền quản lý nội dung và ngân sách mà không qua trung gian bổ nhiệm tạm thời. Điều này để bảo đảm tính minh bạch theo quy định Nhật Bản.”
Madam Đoàn siết chặt tay.
Tối hôm đó, trong văn phòng đã vắng người, bà Đoàn rót ly rượu nhỏ, nhìn lên trần, khẽ lẩm bẩm:
“An… Con bé đó... không đơn giản.”
Sáng thứ Hai tuần kế, trên bảng tin nội bộ, có một dòng cập nhật mới:
"Chính thức bổ nhiệm Long Ca làm người phụ trách dự án hợp tác quốc tế 2025. Bỏ điều tra nội bộ. Khép lại vụ việc Resort."
Cả văn phòng rộ lên tiếng xì xào, nhưng rồi lại im bặt khi thấy Long Ca bước vào – vẫn là sơ mi trắng, tóc hơi rối, nụ cười nhàn nhạt. Nhưng lần này, ánh mắt anh sắc hơn, trầm hơn, và… sẵn sàng hơn bao giờ hết.