Thứ Hai, không khí ở LUXE&CO sặc mùi bất an. Hệ thống nội bộ vừa cập nhật một “bản tin truyền thông ngành”, trong đó nổi bật nhất là tiêu đề:
“Giám đốc sáng tạo Long Ca bị nghi sử dụng danh tính giả và có tiền sử bạo lực học đường”
Tờ tin tức online không nêu đích danh, nhưng mô tả đủ chi tiết khiến ai cũng nhận ra là Long Ca.
Ảnh minh hoạ là một bóng lưng gầy, đứng giữa hành lang trường học cũ, dưới caption:
“Quá khứ không ai ngờ tới của một nhân vật truyền cảm hứng.”
Trong phòng họp khẩn, Giám đốc Nhân sự – chị Kim Ánh – đặt tập tài liệu xuống bàn, mắt nhìn thẳng vào Long Ca.
“Công ty đang chịu áp lực lớn từ các đối tác truyền thông. Một vài khách hàng quốc tế đã yêu cầu giải thích. Chúng tôi cần anh làm rõ sự việc. Chính thức.”
Long Ca bình thản:
“Bài báo đó không sai. Nhưng nó thiếu bối cảnh. Và có chủ đích xé lẻ.”
Chị Kim Ánh thở dài. “Thật ra, chúng tôi đã biết qua chuyện quá khứ của anh khi làm kiểm tra lý lịch 5 năm trước. Nhưng lúc ấy, chính Madam Đoàn đã nói… 'đừng phán xét ai vì vết bùn dưới chân họ'."
Long Ca khẽ nhíu mày. “Madam Đoàn?”
“Phải. Bà ấy biết quá khứ anh từ trước.”
Cùng lúc đó, Khánh Thy – tình cũ – đang ngồi trong một buổi tiệc trà với đại diện một trang báo ngách chuyên “đào bới quá khứ nhân vật nổi tiếng”.
Cô mỉm cười khi phóng viên đưa bản thảo bài tiếp theo.
“Bài này đủ mạnh chưa?” – cô hỏi.
“Rất mạnh. Nhưng tụi tôi cần xác nhận chính danh ảnh giấy tờ cũ của Long Ca để tránh bị kiện.”
“Không sao. Tôi từng ở rất gần người đó. Tin tôi đi. Long Ca là sản phẩm của một vỏ bọc kỹ lưỡng. Và tôi – là người duy nhất có thể bóc nó ra từng lớp.”
Tối hôm đó, An bước vào căn hộ Long Ca, trên tay là hộp cháo trắng và trứng muối. Cô nhìn anh – người đàn ông đang phải đối mặt với áp lực lớn hơn bao giờ hết – vẫn mặc áo thun xám, mắt thâm quầng, nhưng ngồi thẳng lưng chỉnh từng dòng email phản hồi đối tác.
“Anh định im lặng đến bao giờ?” – cô hỏi nhẹ.
“Anh không muốn lôi mẹ anh ra giữa những lời xì xào.”
“Nhưng họ đâu quan tâm. Họ chỉ chực chờ kéo anh xuống. Và nếu anh im – họ sẽ nghĩ họ đúng.”
Long Ca thở dài. “Vậy anh phải làm sao? Đưa ảnh mẹ lên? Kể chuyện từng bị sỉ nhục? Làm clip khóc kể khổ như đám showbiz?”
An đặt hộp cháo xuống bàn, ngồi đối diện.
“Không. Anh không cần diễn. Nhưng anh cần nói sự thật – bằng giọng của chính mình. Không hoa mỹ. Không tự vệ. Chỉ cần… dám đối mặt.”
Sáng hôm sau, Long Ca đăng một clip dài 4 phút lên kênh nội bộ công ty – nhưng được lan truyền cực nhanh ra ngoài vì một nhân viên chia sẻ lại.
Mở đầu, anh nhìn thẳng vào ống kính:
“Tôi tên thật là Trần Quốc Cường. Tôi từng bị đuổi học vì đánh nhau – để bảo vệ một bạn gái khỏi nhóm nam sinh quấy rối.
Tôi đổi tên, không phải vì trốn chạy, mà vì tôi cần một cơ hội làm lại mà không bị đóng khung bởi lỗi lầm tuổi 17.
Mẹ tôi – người phụ nữ dạy tôi rằng: Không ai sinh ra đã đúng. Nhưng ai cũng xứng đáng có quyền sửa sai.
Nếu điều đó khiến tôi mất đi sự nghiệp, tôi chấp nhận. Nhưng nếu nó khiến người ta hiểu thêm về giá trị của dũng cảm và phục hồi, thì tôi sẵn sàng nói ra lần đầu cũng như lần cuối.”
Đoạn clip nhanh chóng thu hút hàng ngàn lượt xem, bình luận đủ mọi sắc thái. Nhưng khác với lần “im lặng” trước, lần này, dư luận chia làm hai phe rõ rệt.
Phe ủng hộ:
– “Đây là lần đầu tôi thấy một người không trốn tránh quá khứ mà dám đứng lên kể thẳng như vậy.”
– “Một cú tát vào mặt những kẻ sống sạch trên giấy, nhưng thối nát trong tâm.”
– “Quá khứ không quyết định hiện tại. Và tôi thấy Long Ca xứng đáng có mặt ở đây.”
Phe chỉ trích:
– “Thành công trên vết thương người khác không đáng tự hào.”
– “Bài truyền cảm hứng kiểu này quá cũ. Đổi content đi.”
Giữa lúc mọi thứ còn đang lửng lơ, ban quản lý nhận được email từ công ty đối tác Nhật:
“Chúng tôi xác nhận vẫn tiếp tục hợp tác cùng anh Long Ca.
Trong văn hóa Nhật, sự chân thành khi đối mặt với lỗi lầm là phẩm chất cao quý.”
Một cơn thở phào tập thể diễn ra âm thầm trong văn phòng LUXE&CO.
Tối hôm đó, Khánh Thy nhận được email từ chính tòa soạn từng đăng bài cô gợi ý:
“Xin lỗi, chúng tôi không thể tiếp tục loạt bài này. Hiệu ứng ngược đang xảy ra. Độc giả chuyển sang ủng hộ Long Ca vì sự thẳng thắn. Bài viết của cô, nếu đăng tiếp, sẽ phản tác dụng.”
Cô ném điện thoại lên sofa, rót ly vang đỏ, mắt nhìn xa xăm – lần đầu thấy kế hoạch của mình sụp đổ… không phải vì đối thủ phản công, mà vì họ chọn con đường không ai nghĩ: đối mặt.
Tại LUXE&CO, ban truyền thông nội bộ đề xuất đưa Long Ca lên bìa số đặc biệt quý:
“Người Sống Thật – Hành Trình Ngược Gió”
Anh từ chối.
“Đừng biến chuyện cá nhân thành chiến dịch. Hãy để nó trôi. Ai hiểu thì ở lại. Ai không hiểu… thì mình vẫn sống được.”
Còn An – tối hôm đó – pha một ly trà ấm, ngồi bên Long Ca, tựa đầu lên vai anh, thì thầm:
“Em yêu anh… không phải vì anh không có quá khứ. Mà vì anh biết cách biến quá khứ thành một phần tử tế trong hiện tại.”