di sản của hoàng tộc

Chương 1: Thư Phòng Khóa Kín


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

07:05 Sáng

Tiếng thét thất thanh của bà a hoàn xé toạc sự im lặng uy nghiêm, cổ kính của Phượng Hoàng Lâu.

Giống như một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, âm thanh đó đánh thức tất cả. Những cánh cửa bằng gỗ lim nặng nề bật mở dọc theo hành lang phía Tây. Trong vòng vài phút, toàn bộ gia tộc họ Trần—những người thừa kế triệu đô—đã tập trung trước cánh cửa đồ sộ của Thư phòng Cổ.

Họ đứng đó, không phải trong bộ dạng quyền quý thường ngày, mà trong những bộ đồ ngủ bằng lụa và áo choàng, vẻ mặt pha trộn giữa ngái ngủ, khó chịu, và một sự chờ đợi thấp thỏm.

Quản gia Lý, một người đàn ông đã phục vụ gia tộc ba thập kỷ, đang đập cửa.

"Lão gia! Lão gia! Ông có trong đó không? Đã đến giờ uống trà sâm buổi sáng của ông rồi!"

Không có tiếng trả lời.

"Cái cửa," Trần Hùng, người con trai cả, một người đàn ông có khuôn mặt nặng nề và đôi mắt thiếu kiên nhẫn, gầm gừ. "Nó bị khóa."

"Thưa cậu cả," Quản gia Lý nói, mặt tái mét. "Không chỉ khóa. Cửa được chốt. Chốt kép. Từ bên trong."

Một sự im lặng bao trùm cả nhóm. Mọi người đều biết quy tắc của Trần Lão Gia. Thư phòng Cổ là nơi bất khả xâm phạm. Và nó luôn được chốt từ bên trong khi ông ấy làm việc.

Ở phía sau đám đông, đứng nép mình gần một bức bình phong cổ, là Trần Lệ. Cô là người duy nhất không mặc lụa; cô chỉ mặc một bộ đồ nỉ màu xám đơn giản. Bên cạnh cô, trông hoàn toàn lạc lõng, là Lâm An và Tiểu Bằng.

"Chết tiệt," Tiểu Bằng thì thầm, mắt mở to. "Cháu đã nói với anh rồi, Lâm An. Cái gia đình này có vấn đề. Tối qua họ nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống."

Lâm An không nói gì. Anh chỉ quan sát. Anh và Tiểu Bằng được Trần Lệ—một người bạn cũ từ thời đại học của Lâm An—mời đến vào tối hôm trước. Cô nói đó là một "buổi họp mặt gia đình", nhưng giọng cô run rẩy qua điện thoại, như thể cô đang cầu xin sự hỗ trợ về tinh thần. Giờ thì anh đã hiểu tại sao.

Bầu không khí trong lâu đài cổ này đặc quánh lại vì lòng tham và sự sợ hãi. Trần Lão Gia đã triệu tập tất cả con cháu, kể cả những nhánh phụ như Lệ, về đây để công bố di chúc vào tối nay. Và giờ, ông ta lại không mở cửa.

"Phá cửa!" Trần Hùng ra lệnh.

Hai vệ sĩ mặc vest đen, vốn luôn túc trực ở sảnh chính, chạy lên. Họ dùng hết sức bình sinh, húc vai vào cánh cửa gỗ cổ. Gỗ kêu răng rắc, nhưng cái chốt kép bằng đồng thau kiên cố đã giữ vững.

Phải mất năm phút và một chiếc rìu cứu hỏa nhỏ, cánh cửa mới bật tung ra, để lộ một mớ hỗn độn của gỗ và sơn mài bị vỡ.

Đám đông im lặng ùa vào.

Thư phòng Cổ giống như bước vào một triều đại khác. Căn phòng ngập tràn mùi gỗ đàn hương và giấy cũ. Các bức tường được lót bằng những kệ sách cao chạm trần, chứa đầy những cuộn thư cổ và đồ gốm sứ. Ánh sáng mặt trời buổi sớm xuyên qua lớp song sắt kiên cố của cửa sổ, chiếu lên một lớp bụi mịn mờ ảo.

Và ở đó, giữa căn phòng, sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ tử đàn khổng lồ, là Trần Lão Gia.

Ông ta ngồi gục trên ghế, đầu ngả ra sau, đôi mắt nhắm nghiền. Bên cạnh bàn tay phải buông thõng của ông là một tách trà sứ Thanh Hoa, đã đổ, chất lỏng màu nâu sẫm thấm vào tấm thảm Ba Tư đắt tiền.

Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh. Không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn.

Trần Yến, người con gái thứ hai, một phụ nữ lạnh lùng với mái tóc búi cao, là người đầu tiên cử động. Cô ta bước tới, không phải để kiểm tra cha mình, mà để nhìn vào cánh cửa sổ.

"Song sắt vẫn còn nguyên," cô ta thông báo một cách vô cảm.

Trần Hùng, mặt đã chuyển sang màu xám, loạng choạng đi về phía cánh cửa bị phá. Anh ta nhìn vào ổ khóa bị vỡ. Và ở đó, vẫn còn nằm trên sàn giữa đống mảnh vụn, là chiếc chốt kép bằng đồng thau.

"Trời ơi," anh ta lẩm bẩm. "Nó thực sự... thực sự được chốt từ bên trong."

Một phòng khóa kín hoàn hảo.

Tiểu Bằng nuốt nước bọt. "Lâm An... có khi nào là... tự sát?"

Lâm An không nhìn Tiểu Bằng. Anh đang nhìn vào tách trà. Anh hít một hơi thật sâu, và nhận ra một mùi hương rất nhẹ, thoang thoảng, gần như bị át đi bởi mùi gỗ đàn hương. Một mùi ngọt ngào, nhưng có vị đắng của hạnh nhân.

"Gọi cảnh sát đi," Lâm An nói nhỏ với Trần Lệ. "Nhưng đừng gọi cảnh sát địa phương."

Anh quay sang đám đông đang bắt đầu xì xào, một số đã bắt đầu khóc—hoặc giả vờ khóc.

"Gọi cho Thanh tra Triệu," Lâm An nói, giọng anh vang lên rõ ràng, cắt đứt sự hỗn loạn. "Và cho đến khi ông ấy đến," anh nhìn vào tách trà, "không một ai được phép rời khỏi Phượng Hoàng Lâu."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×