di sản của hoàng tộc

Chương 2: Di Chúc Máu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

09:30 Sáng

Triệu thanh tra trông hoàn toàn lạc lõng trong khung cảnh này. Ông là một người của bê tông, khói bụi và những vụ án đường phố. "Phượng Hoàng Lâu" với những bức bình phong chạm trổ và mùi nhang trầm khiến ông khó chịu.

"Một lâu đài cổ," ông lẩm bẩm, giũ nước mưa khỏi chiếc áo khoác kaki của mình ở sảnh chính. "Và tất nhiên," ông nhìn thấy Lâm An đang đợi mình, "cậu đang ở đây. Cậu có cái radar hút rắc rối hay sao vậy, Lâm An?"

"Cháu là bạn của gia đình," Lâm An đáp gọn. "Cháu sẽ giải thích sau. Sếp nên xem cái này."

Triệu gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Ông bước vào Thư phòng Cổ, giờ đã bị phong tỏa. Các thành viên gia đình đã bị đưa đến phòng khách lớn, bị giám sát bởi hai sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục.

Triệu thanh tra đi một vòng quanh phòng, giống như một con thú đánh hơi. Ông kiểm tra song sắt cửa sổ—chúng được gắn chặt vào đá. Ông kiểm tra các bức tường—gỗ đặc, không có vẻ gì là có lối đi bí mật. Cuối cùng, ông dừng lại ở cánh cửa bị phá.

"Cái chốt kép này," ông chỉ vào. "Nó nằm trên sàn. Bị gãy ra khỏi khung cửa khi bị phá. Điều đó có nghĩa là nó đã được gài khi họ phá cửa."

"Chính xác," Lâm An nói. "Một phòng khóa kín kinh điển. Không ai vào, không ai ra."

"Trừ khi," Triệu nheo mắt, "kẻ giết người vẫn còn ở trong phòng."

Lâm An lắc đầu. "Không có nơi nào để trốn. Và không có vũ khí. Đội khám nghiệm hiện trường của sếp cũng sẽ không tìm thấy gì."

Triệu nhìn vào cái xác. "Vậy, nguyên nhân cái chết? Cậu nói qua điện thoại là đầu độc?"

"Nhìn vào tách trà," Lâm An nói. "Và ngửi. Sếp có ngửi thấy không? Mùi hạnh nhân."

Triệu cúi xuống. "Xyanua? Nhưng Xyanua tác dụng nhanh. Làm sao ông ta có thể uống nó, rồi đứng dậy đi chốt cửa, rồi quay lại bàn ngồi chết một cách ngay ngắn như vậy?"

"Đó không phải là Xyanua," Lâm An nói. "Nó là một thứ khác. Cổ xưa hơn."

Đội pháp y bước vào. Triệu ra hiệu cho họ lấy mẫu tách trà. "Tôi muốn biết thứ quái gì ở trong đó. Ngay lập Tức."

Sau khi hiện trường được xử lý sơ bộ, họ tập trung tại phòng khách lớn. Sáu người thừa kế—và giờ là nghi phạm—ngồi trên những chiếc ghế bành bọc gấm, cố gắng giữ vẻ đau buồn.

Trần Hùng (Con cả): Đang nợ nần chồng chất vì cờ bạc. Cần tiền ngay lập tức.

Trần Yến (Con gái thứ): Quản lý quỹ đầu tư của gia tộc. Lạnh lùng, bị nghi ngờ biển thủ.

Trần Phong (Cháu trai, con của Hùng): Một kẻ ăn chơi, nghiện ngập, luôn coi thường ông nội.

Trần Lệ (Cháu gái, con của một nhánh phụ đã mất): Yếu đuối, không có quyền lực. Người mời Lâm An.

Bà Hai (Vợ lẽ của Lão Gia): Trẻ hơn ông ta 30 tuổi, một phụ nữ đẹp nhưng có ánh mắt sắc sảo.

Luật sư Tống (Luật sư riêng của Lão Gia): Người giữ di chúc, cũng có mặt tại lâu đài.

"Buổi công bố di chúc," Triệu nói, đi thẳng vào vấn đề. "Dự kiến diễn ra tối nay. Thật tiện lợi khi ông ấy chết ngay trước đó, phải không?"

Trần Hùng đập bàn. "Ông có ý gì? Cha tôi chết vì đau tim!"

"Pháp y sơ bộ nói khác," Triệu nói dối một cách trơn tru. "Chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ giết người. Và cho đến khi chúng tôi tìm ra ai đã làm điều đó, tất cả mọi người đều là nghi phạm."

Một sự im lặng căng thẳng bao trùm.

"Thanh tra," Luật sư Tống đột nhiên lên tiếng, ông ta lau mồ hôi trên trán. "Có... có một vấn đề."

"Nói đi."

"Trần Lão Gia... ông ấy đã thay đổi di chúc của mình vào phút chót. Tuần trước. Ông ấy đã chuẩn bị một cái gì đó... rất đặc biệt cho buổi tối nay. Ông ấy nói rằng di chúc mới sẽ không được công bố nếu ông ấy chết trước thời hạn. Thay vào đó, nó sẽ được... kích hoạt."

"Kích hoạt?" Lâm An, người đã im lặng nãy giờ, lên tiếng. "Kích hoạt cái gì?"

Luật sư Tống run rẩy lấy ra một chiếc phong bì được niêm phong sáp đỏ từ cặp của mình. Nó không giống một tài liệu pháp lý. Nó giống một lời mời dự tiệc.

"Ông ấy đưa cho tôi cái này," Luật sư Tống nói. "Và nói, nếu ông ấy chết một cách 'bất thường' trước khi mặt trời lặn tối nay, tôi phải đọc cái này... thay vì bản di chúc chính thức."

Triệu thanh tra giật lấy phong bì. Ông xé nó ra.

Bên trong không phải là một văn bản pháp lý. Đó là một bài thơ. Một câu đố.

Nó bắt đầu bằng:

Tại nơi Phượng Hoàng ngủ, Nơi quá khứ không bao giờ chết, Cái chốt cửa chỉ là một trò đùa, Di sản thực sự đang chờ đợi con mắt của người thông thái. Kẻ giết ta đang ở trong số các con, Nhưng ta mới là người nắm giữ chìa khóa.

Triệu nhìn chằm chằm vào tờ giấy, rồi nhìn Lâm An.

"Chết tiệt," Triệu lẩm bẩm.

Trần Lão Gia không chỉ chết. Ông ta đã để lại một trò chơi. Một trò chơi mà Lâm An vừa bị ép phải tham gia.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×