di sản của hoàng tộc

Chương 3: Con Mắt Của Phượng Hoàng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

10:00 Sáng

Phòng khách lớn chìm trong một sự im lặng đầy tính toán. Sáu người thừa kế, giờ là sáu nghi phạm, nhìn nhau, rồi nhìn vào bài thơ bí ẩn trên tay Triệu thanh tra.

"Một trò đùa," Trần Yến, người con gái, lên tiếng đầu tiên, giọng cô ta lạnh như băng. "Cha tôi, ngay cả khi chết, vẫn thích chơi đùa với chúng ta."

"Cái chốt cửa chỉ là một trò đùa," Lâm An lặp lại, giọng anh trầm ngâm, gần như nói với chính mình. Anh phớt lờ những ánh mắt còn lại và quay sang Triệu thanh tra. "Sếp, chúng ta cần quay lại Thư phòng Cổ. Ngay lập tức."

"Cậu nghĩ ra gì rồi à?" Triệu hỏi, trong khi họ nhanh chóng rời khỏi phòng khách, bỏ lại bầu không khí độc hại phía sau.

"Câu đố nói rằng cái chốt cửa là một trò đùa," Lâm An nói khi họ bước vào thư phòng, giờ đây đã vắng lặng sau khi đội pháp y hoàn thành công việc sơ bộ. "Nhưng nó đã được gài từ bên trong. Đó là một mâu thuẫn. Trừ khi... nó không phải là một mâu thuẫn."

"Nói rõ hơn đi," Triệu gắt gỏng, ông ghét mấy trò câu đố.

Lâm An không trả lời. Anh đi thẳng đến cánh cửa bị phá. Anh quỳ xuống, quan sát cái chốt đồng bị gãy. Sau đó, anh đứng dậy và quan sát khung cửa.

"Lâu đài này," Lâm An nói, "được xây dựng từ thời nhà Thanh. Nó được thiết kế để bảo vệ. Và những công trình thời đó... chúng đầy cơ quan (cơ chế)."

Anh nhìn vào bài thơ: "Tại nơi Phượng Hoàng ngủ..."

Anh nhìn quanh phòng, rồi nhìn ra hành lang. Ngay bên cạnh khung cửa, trên bức tường hành lang, là một bức chạm khắc gỗ lớn hình một con chim phượng hoàng đang cuộn mình, mắt nhắm lại, như đang ngủ.

"Sếp," Lâm An nói, tim anh đập nhanh hơn một chút. "Chiếu đèn pin vào đây."

Triệu chiếu đèn pin của điện thoại vào bức chạm khắc. Nó tinh xảo, nhưng có vẻ chỉ để trang trí. Lâm An dùng ngón tay miết theo đường nét của con chim. Và rồi anh dừng lại.

Ngay tại "con mắt" đang nhắm của con phượng hoàng, anh cảm thấy một vết lõm rất nhỏ, gần như không thể nhận ra.

Anh ấn vào nó.

Không có gì xảy ra.

"Thằng nhóc," Triệu bắt đầu, "đây không phải là lúc—"

Cạch.

Một tiếng động nhỏ, khô khốc. Nó không đến từ bức chạm khắc. Nó đến từ bên trong khung cửa.

Lâm An quay lại nhìn vào bên trong thư phòng. Anh nhìn vào ổ chốt trên khung cửa. Ngay bên dưới cái lỗ nơi chốt đồng vừa bị gãy, một cái lỗ nhỏ khác, kích thước bằng một chiếc đũa, vừa mới mở ra.

"Trời ạ," Triệu thì thầm.

Lâm An chạy vào thư phòng. Anh nhìn kỹ cái lỗ nhỏ. Bên trong, anh có thể thấy một cơ chế bánh răng đơn giản. "Đây là một hệ thống khóa cơ học," Lâm An giải thích. "Một cơ chế chỉ dành cho chủ nhân. Họ có thể ở hành lang, ấn vào mắt phượng hoàng để mở cái lỗ này..."

"...và rồi dùng một cái que nhỏ hoặc một chìa khóa đặc biệt," Triệu tiếp lời, "để đẩy cái chốt bên trong vào vị trí. Khóa cửa từ bên ngoài, nhưng làm cho nó trông như được chốt từ bên trong."

Vụ án phòng khóa kín vừa tan tành.

"Vậy là xong," Triệu nói, rút bao thuốc ra. "Một trong số chúng đã đầu độc ông ta, kéo ông ta vào đây, đặt ông ta lên ghế, rồi ra ngoài, dùng cái cơ chế ngu ngốc này để khóa cửa, và vờ như bị sốc khi phá cửa."

"Không," Lâm An nói, lắc đầu. "Không đơn giản như vậy."

"Tại sao không?"

"Bởi vì," Lâm An nói, "nếu đó là một vụ giết người đơn giản, tại sao Trần Lão Gia lại phải viết một bài thơ để báo cho chúng ta biết rằng cái chốt cửa là một trò đùa? Tại sao ông ta lại tự vạch trần bí mật của kẻ giết mình?"

Triệu dừng lại. Anh ta nói đúng.

Lâm An nhìn vào bài thơ. "Ta mới là người nắm giữ chìa khóa."

"Sếp," Lâm An nói, một nhận định đáng sợ vừa lóe lên trong đầu anh. "Chúng ta đang điều tra sai hướng. Chúng ta cho rằng ông ta là nạn nhân. Nhưng nếu... ông ta là người thiết kế?"


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×