Đêm trực đầu tiên của An Chi cùng Minh Hải diễn ra trong sự im lặng căng thẳng. Khoa Cấp cứu về đêm thường là chiến trường của sự hỗn loạn, nhưng khi Minh Hải xuất hiện, không khí tự động trở nên kỷ luật và chính xác hơn. Anh không cần nói nhiều, chỉ một cái nhìn cũng đủ để các y tá và bác sĩ nội trú vào guồng.
Minh Hải mặc áo xanh phẫu thuật, đứng ở góc phòng, kiểm tra hồ sơ. An Chi, trong chiếc blouse mỏng, cố gắng giữ khoảng cách nhưng vẫn ở trong tầm quan sát của anh. Sự hiện diện của anh là một áp lực vô hình, buộc cô phải làm việc với năng suất cao nhất.
Khoảng nửa đêm, một ca cấp cứu khẩn cấp ập đến. Bệnh nhân là một người đàn ông lớn tuổi bị tai nạn giao thông, chấn thương lồng ngực nghiêm trọng, tràn dịch màng tim. Tính mạng đang treo trên sợi tóc.
"Chuẩn bị phòng mổ nhỏ. An Chi, cô đi theo tôi," Minh Hải ra lệnh nhanh chóng.
Phòng mổ nhỏ gần như là một phòng thủ thuật khẩn cấp, không có nhiều dụng cụ hiện đại như phòng mổ chính, đòi hỏi sự can thiệp nhanh và chính xác bằng kinh nghiệm.
Minh Hải bắt đầu ca chọc dò màng tim. Đây là một thủ thuật vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sai lệch một chút cũng có thể gây tử vong. An Chi đứng ở vị trí trợ lý, nhiệm vụ của cô là theo dõi sát sao các chỉ số sinh tồn và giữ dụng cụ.
Ánh đèn phẫu thuật chiếu thẳng vào, làm nổi bật những giọt mồ hôi li ti trên trán Minh Hải, và sự tập trung cao độ trong đôi mắt anh. Lúc này, anh không còn là vị giáo sư lạnh lùng nữa; anh là một chiến binh đang giành giật sự sống từ tay Thần Chết.
Tình tiết tạo sự tiếp xúc vật lý (Gợi ý H+):
Khi Minh Hải chuẩn bị đưa kim chọc dò vào, bệnh nhân đột nhiên co giật nhẹ. Điều này có thể khiến kim đi lệch hướng.
"Giữ! Giữ vai bệnh nhân!" Minh Hải gần như gầm lên.
An Chi nhanh chóng áp sát, dùng lực của toàn thân để giữ cố định bệnh nhân. Tay cô run lên vì lực siết, và cô cảm thấy mình không đủ sức.
Minh Hải không chần chừ, anh đưa tay phải ra, không phải để giữ bệnh nhân, mà là để siết chặt lấy tay của An Chi, dùng sức mạnh cơ bắp của mình để ổn định lực của cô.
Lòng bàn tay anh ấm áp, rắn chắc. Khác hẳn với cái chạm lạnh lùng bằng găng tay trong phòng mổ chính, cái siết tay này là trực tiếp, mạnh mẽ, và đầy sự tin tưởng tuyệt đối rằng cô sẽ không buông.
An Chi cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên. Không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác bị chủ nhân siết chặt, cảm giác được dựa dẫm và cùng chia sẻ gánh nặng sinh tử. Hơi thở anh phả sát tai cô.
"Tập trung vào áp lực, An Chi. Không được buông lỏng!"
Cô gật đầu, cố gắng đẩy lùi mọi suy nghĩ cá nhân. Cả hai duy trì tư thế đó trong vài phút căng thẳng. Dưới ánh đèn phẫu thuật, tay Minh Hải ôm trọn tay cô, tạo thành một liên kết bất khả xâm phạm. Lớp da giữa họ dường như đang truyền đi không chỉ sức mạnh mà còn là một dòng điện cảm xúc.
Khi thủ thuật thành công, máu đen trào ra, áp lực tim bệnh nhân ổn định. Minh Hải thở ra một hơi nhẹ, rồi anh buông tay cô ra. Nhanh như cách anh đã nắm lấy, không có sự nán lại.
Phòng cấp cứu ổn định trở lại. An Chi cảm thấy kiệt sức, nhưng cũng tràn đầy năng lượng. Cô đi rửa tay. Minh Hải đứng cạnh cô, rửa sạch máu dính trên găng tay.
"Cô làm tốt," anh nói, giọng đều đều như không có chuyện gì xảy ra.
"Cảm ơn thầy. Nhờ có thầy giữ tay em." An Chi nói, ngước nhìn anh qua gương phản chiếu.
Minh Hải cởi găng tay ra, ném vào thùng rác. Anh nhìn vào tay cô, nơi vẫn còn in hằn vết siết của anh.
"Không phải tôi giữ tay cô, An Chi. Tôi đang dựa vào cô để giữ ổn định bệnh nhân. Trong cấp cứu, không có thầy và trò. Chỉ có đồng nghiệp, những người tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối."
Lòng An Chi ấm áp một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên anh thừa nhận cô là đồng nghiệp, là một sự tôn trọng ngang hàng, vượt qua rào cản địa vị. Điều này còn đáng giá hơn vạn lời khen.
"Thầy mệt rồi. Để em pha cà phê cho thầy," An Chi đề nghị, một hành động hoàn toàn không có trong nhiệm vụ của một trợ lý.
Minh Hải nhìn cô. Anh muốn từ chối, giữ lại bức tường băng. Nhưng đôi mắt cô trong suốt, không có sự toan tính, chỉ có sự quan tâm chân thành sau một ca chiến đấu sinh tử. Sự lạnh lùng của anh lung lay.
"Chỉ một ly," anh nói, giọng thấp hơn bình thường.
Khi An Chi quay lưng đi, Minh Hải đưa tay lên xoa xoa lòng bàn tay mình, nơi vẫn còn lưu lại độ ẩm và sự mềm mại từ tay cô. Anh giật mình vì hành động đó. Kiểm soát của anh vừa bị thách thức nghiêm trọng. Anh không chỉ kiểm soát được ca mổ, anh còn phải kiểm soát phản ứng cơ thể mình với cô.