định mệnh bên bếp lửa

Chương 6: Kỉ Niệm Xưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khánh ăn chậm rãi. Đậu bở, đường ngọt nhuần, mùi lá dứa dìu dịu. Anh nhớ những đêm trong lán công trình, ăn mì gói chan nước nóng có mùi gỉ sắt, mơ một bát chè như vậy. Anh ngẩng lên, nhìn quanh: bếp lửa hồng lại, bóng Hạnh in trên tường như một nhánh cỏ lớn, Nam chống cằm, Thảo gõ thìa vào bát làm nhịp.

— Ngày mai con có kiểm tra Toán, — Nam bỗng nói, giọng bình thường như chưa từng ở đó một bức tường —. Con sẽ về muộn, đừng chờ cơm.

— Mẹ để phần, — Hạnh đáp —. Còn ba con…

— Ba về đúng giờ chứ? — Thảo chen vào.

— Ba sẽ về trước cả giờ, — Khánh nói, rồi thấy mình nói hơi nhiều, bèn cười, gãi đầu —. Ờ… nếu tắc đường, ba sẽ gọi.

Cả ba mẹ con cùng quay sang nhìn cái điện thoại cũ đặt trên nóc tủ chén—ảnh hưởng của những năm thiếu vắng: gọi, nhắn, báo… là những động tác cả nhà chưa quen làm với “ba”. Hạnh đặt xuống bên cạnh anh một mảnh giấy ghi số của chị, của cô giáo Thảo, và của… Nam.

— Cần thì gọi. Đừng biến mất.

Khánh đỡ tờ giấy như đỡ một vỉ thuốc kháng sinh cần uống đủ liều. Anh gật. Ngoài sân, gió thổi qua hàng dâm bụt, mùi đất ẩm thấm vào hiên.

— Mẹ ơi, — Thảo ngửa cổ —. Tới Tết mình có treo đèn không?

— Có. Nếu ông thợ điện trong nhà chịu leo lên thay bóng.

— Dạ thưa có. — Khánh đáp, nửa đùa nửa thật.

Nam lại nhếch môi, nhưng lần này, khóe môi nó mềm. Nó nhìn ba:

— Sân thượng còn rò nước. Mai… rảnh thì lên xem.

— Ừ. Ba sẽ xách thang.

— Thang gãy một bậc.

— Ba sẽ đóng thêm.

Cuộc đối đáp vặt vãnh kéo dài thêm vài câu, chạm vào những việc nhỏ nhặt nhất của cuộc sống: cái cửa sổ kẹt gió, cái khóa cổng lỏng, cái mái tôn kêu rền khi có mưa. Nhưng chính từ những chuyện vụn vặt ấy, một gia đình đã bắt đầu học lại cách nói chuyện, cách nhờ vả, cách chọc ghẹo—những kỹ năng tưởng như đương nhiên mà ba năm qua đã vắng.

Khi Thảo buồn ngủ gà gật trên ghế, Hạnh bế con vào giường. Nam dọn bát, rửa qua. Khánh ra hiên, nhìn lên trời. Đêm không có sao, nhưng gió mang mùi xa mặn—mùi phi lao, mùi biển, mùi công trình, mùi những đêm đã đi qua và sẽ không quay lại. Anh hít một hơi dài, tay chạm vào cây đinh mới đóng trên khung cửa, đầu ngón tay rát nhẹ.

— Ba, — tiếng Nam từ sau lưng, không sắc, không gắt —. Con không hứa gì. Nhưng… mai con nhờ ba cưa cho con miếng ván. Con định làm kệ sách.

Khánh quay lại. Trên gương mặt con trai, lần đầu không còn bức tường xám xịt, mà là một cánh cửa hé. Anh gật, nói nhỏ thôi để không đánh thức chính mình:

— Ừ. Mai mình làm.

Nam gật, quay đi. Trước khi bước vào nhà, nó dừng lại nửa giây:

— Hồi nhỏ… ba từng gấp cho con máy bay giấy. Mai… nếu còn nhớ cách, gấp lại một cái xem.

— Ba sẽ nhớ.

Cánh cửa khép êm. Gió lùa qua, tắt bớt ngọn đèn hành lang. Trong gian chái, chiếc balô cũ của Khánh dựa vào tường, đầu khóa kéo hé ra, lộ chiếc hạc giấy Thảo nhét vào. Bếp lửa trong nhà đã khép tro, nhưng vẫn ủ hồng.

Đêm văn nghệ kết thúc từ lâu, nhưng những âm thanh của nó còn vang trong nhà nhỏ: tiếng vỗ tay, tiếng đàn, lời bài hát về bếp lửa. Ngoài đầu ngõ, chiếc xe bảy chỗ đã mất tăm. Ở một góc khác của thành phố, những con dấu, những tờ giấy biên bản đang khô mực. Còn ở đây, bốn người—không ai dám nói chữ “đủ”—ngồi vào một cái bàn gỗ không còn lung lay, mỗi người bưng một bát chè đã vơi, mỗi người ôm một mảnh mệt mỏi, và cùng chia nhau một thứ mong manh, dễ vỡ mà quý giá: một đêm yên bình.

Và ở đâu đó rất sâu, những đường nứt nhỏ giữa họ vừa được trét một lớp hồ mới—chưa khô, còn mùi vôi, nhưng đã san phẳng được những bước chân đầu tiên. Sáng mai, họ sẽ thức dậy với những việc thường ngày: xưởng mộc, trường học, quang gánh. Những bóng người cũ có thể còn quay lại, những hóa đơn cũ có thể chưa kịp cấn. Nhưng từ đêm nay, ít nhất, họ đã có một điều để cùng hướng tới: ngọn đèn mờ trên hiên kia, treo bằng một sợi dây mới, hứa hẹn sẽ sáng bền đến Tết.

Định mệnh không luôn sắp xếp sẵn niềm vui; đôi khi, nó chỉ lặng lẽ gỡ từng nút rối, đặt người ta vào cùng một khoảng sáng, cho họ nhìn rõ nhau hơn—đủ để biết nên tha thứ cho chỗ nào, nên kiên trì chỗ nào, và nên im lặng chỗ nào để bếp lửa khỏi tắt. Ở dưới ánh đèn ấy, họ lần đầu tin rằng, có thể, đường về nhà không còn xa đến thế.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×