Đúng 6 giờ 55 phút sáng hôm sau, An Hạ bước ra khỏi thang máy riêng lên tầng 68. Cô mặc một bộ suit màu navy đậm, kiểu dáng cổ điển nhưng sắc nét, mái tóc búi cao gọn gàng, mang theo một chiếc túi xách mỏng, bên trong không chứa gì ngoài một chiếc máy tính bảng và một cuốn sổ ghi chép da đen. Không có dấu hiệu của sự lo lắng, chỉ có sự điềm tĩnh chết người.
Văn phòng Tổng tài T&M vẫn chìm trong sự tĩnh lặng của buổi sớm. Ánh sáng bình minh len lỏi qua các bức tường kính, chiếu rọi những hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Tạ Minh Vũ đã ở đó. Anh ta đang ngồi ở chiếc ghế làm việc bằng da mun, không phải đọc tài liệu mà là đang uống cà phê, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ thành phố đang bừng tỉnh.
"Chào buổi sáng, Tổng tài Tạ," An Hạ nói, giọng cô vang lên vừa đủ nhưng không phá vỡ sự tĩnh mịch.
Minh Vũ không quay lại ngay. Anh ta nhấp một ngụm cà phê, sau đó đặt chiếc cốc xuống bàn mà không gây ra tiếng động nào. "Cô đến sớm năm phút, An Hạ. Tôi thích sự đúng giờ, nhưng tôi còn thích sự chuẩn bị hơn."
"Tôi đã hoàn thành nghiên cứu chuyên sâu về hệ thống phân loại tài liệu cũ của T&M đêm qua. Tôi đã sẵn sàng để bắt đầu," An Hạ đáp, bước đến bàn làm việc dành cho thư ký, nằm ngay cạnh bàn của anh.
Chiếc bàn của cô không có gì. Không máy tính, không điện thoại, không tài liệu. Đó là một sự thử thách ngầm.
Minh Vũ cuối cùng cũng quay lại. Ánh mắt anh ta sắc lạnh như buổi sáng mùa đông. Anh ta chỉ vào một chiếc tủ hồ sơ thép không gỉ ở góc phòng. "Toàn bộ tài liệu Dự án K-Line. Giấy tờ, báo cáo, hồ sơ pháp lý, thư từ. Khoảng hai trăm tập. Sắp xếp lại theo hệ thống 'phân tích cấu trúc rủi ro' mà cô đã trình bày trong USB. Tôi muốn tất cả được mã hóa và sẵn sàng trước 10 giờ sáng. Chúng ta có cuộc họp video với đối tác Đức."
Sáu giờ ba mươi phút. Hai trăm tập. Ba tiếng rưỡi.
Thậm chí đối với một người máy chuyên nghiệp, đó cũng là một nhiệm vụ gần như bất khả thi nếu muốn đảm bảo chất lượng.
An Hạ không hề nhíu mày. Cô bình tĩnh tháo chiếc áo khoác vest, treo lên mắc áo. "Tôi cần một chiếc máy quét chuyên dụng tốc độ cao, và quyền truy cập vào máy chủ nội bộ để tạo mã hóa và mục lục kỹ thuật số. Tôi sẽ cần cả quyền truy cập vào lịch làm việc của Tổng tài để đồng bộ các mốc thời gian."
Minh Vũ mỉm cười nhạt, một nụ cười không hề có hơi ấm. "Cô yêu cầu quá nhiều cho ngày đầu tiên. Tôi không có thói quen tin tưởng nhân viên mới. Cô sẽ làm việc với những gì cô có. Không máy quét, không quyền truy cập máy chủ."
Điều đó có nghĩa là: Toàn bộ công việc phải được thực hiện thủ công, bằng tay. An Hạ biết đây không chỉ là một bài kiểm tra về hiệu suất, mà là một bài kiểm tra về sự kiên nhẫn và khả năng thích ứng.
"Đã rõ," cô nói. Cô tiến đến chiếc tủ hồ sơ, nhanh chóng kéo ra tập tài liệu đầu tiên.
Trong suốt hai giờ rưỡi tiếp theo, văn phòng Tổng tài trở thành một phòng làm việc tối giản và hiệu quả. An Hạ làm việc với một tốc độ kinh hoàng nhưng vô cùng trật tự. Cô mở từng tập hồ sơ, đọc lướt qua các trang chính, sử dụng khả năng ghi nhớ siêu việt của mình để mã hóa thông tin.
Minh Vũ ngồi phía sau bàn làm việc, xử lý công việc của riêng mình. Anh ta thỉnh thoảng liếc nhìn An Hạ. Anh ta không hề giao tiếp, nhưng sự hiện diện của anh ta là một áp lực vật lý mạnh mẽ.
An Hạ dùng chiếc bút dạ quang màu xám để đánh dấu những thông tin quan trọng.
Phân loại 1 (Màu Xanh Nhạt): Thông tin công ty mẹ/công ty con.
Phân loại 2 (Màu Vàng): Các khoản vay và cam kết nợ.
Phân loại 3 (Màu Đỏ): Các điều khoản pháp lý có kẽ hở hoặc có thể bị lợi dụng.
Cô đang sử dụng hệ thống này để tìm kiếm Dự án X. Cô biết Dự án X không thể xuất hiện rõ ràng, nhưng chắc chắn có những tài liệu liên quan đến An Phát trong những tập hồ sơ cũ của T&M, được ngụy trang dưới dạng các tài liệu tài chính đã bị hủy bỏ.
Đúng 9 giờ 30 phút, Thanh Vân bước vào văn phòng, khuôn mặt lo lắng. Cô ta nhìn đống tài liệu đã được phân loại thành các chồng gọn gàng, rồi nhìn An Hạ đang viết những dòng cuối cùng của bảng mục lục tổng hợp trên sổ ghi chép, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi. Thanh Vân không giấu được vẻ kinh ngạc.
"Tổng tài Tạ, tôi đã mang tài liệu K-Line mới nhất..."
"Không cần," Minh Vũ ngắt lời, mắt vẫn dán vào màn hình. "An Hạ sẽ xử lý. Cô Thanh Vân, từ hôm nay, An Hạ chịu trách nhiệm toàn bộ các giao dịch liên quan đến hồ sơ giấy và hệ thống mã hóa hồ sơ tài chính của tôi. Cô chỉ cần hỗ trợ các công việc hành chính còn lại."
Thanh Vân cố gắng che giấu sự bất mãn. Vị trí của cô đã bị giảm đáng kể chỉ sau một đêm. Cô nhìn An Hạ với ánh mắt dò xét, pha lẫn sự ghen tị.
An Hạ ngẩng đầu lên. Cô không nhìn Thanh Vân bằng sự khinh miệt hay chiến thắng, mà bằng một ánh nhìn chuyên nghiệp và lạnh lùng. "Cô Thanh Vân, cô có thể giúp tôi một việc được không? Hãy gọi cho Cà phê Hoàng Gia ở Phố Lãnh Nguyệt. Tôi cần một ly Espresso Macchiato ít đường, bọt sữa lạnh, pha bằng hạt cà phê vùng Geisha. Tổng tài Tạ thích nó vào các buổi sáng thứ Ba."
Đây là một câu nói kiểm soát, một cách tinh tế để thể hiện quyền lực mới của cô. Cô biết Minh Vũ không hề thích Espresso Macchiato, nhưng cô muốn xem Thanh Vân sẽ phản ứng thế nào. Cô muốn Thanh Vân tin rằng cô đã nắm rõ thói quen của Tổng tài.
Minh Vũ, người đang nghe cuộc đối thoại, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng anh ta không hề nói.
Thanh Vân gật đầu một cách khó khăn, sau đó nhanh chóng rời đi. Cô ta hiểu An Hạ không hề đơn giản.
Đúng 9 giờ 55 phút, An Hạ đặt cuốn sổ mục lục hoàn chỉnh lên bàn Minh Vũ.
"Tổng tài Tạ. Hai trăm tập tài liệu K-Line đã được phân loại, mã hóa và lập mục lục tổng hợp. Tôi đã sử dụng ba mã màu cơ bản để phân loại rủi ro tiềm ẩn. Mục lục tổng hợp liệt kê mười rủi ro lớn nhất mà K-Line đang che giấu."
Minh Vũ cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính. Anh ta lướt qua cuốn sổ. Ngay cả chữ viết tay của cô cũng hoàn hảo, rõ ràng và mạch lạc. Anh ta lật đến phần mục lục. Mười rủi ro. Anh ta chỉ tìm ra một, cô tìm ra mười.
"Ấn tượng," anh ta nhận xét, giọng điệu bằng phẳng nhưng chứa đựng sự thừa nhận hiếm hoi. "Nhanh hơn bất kỳ trợ lý nào tôi từng có. Nhưng nhanh không có nghĩa là chính xác."
"Tốc độ của tôi chỉ là kết quả của việc chuẩn bị kỹ lưỡng, không phải là sự cẩu thả, thưa Tổng tài Tạ," An Hạ đáp.
Minh Vũ nhìn cô chằm chằm, đột nhiên khuôn mặt anh ta thay đổi, trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu.
"Cô không thể tiếp tục gọi tôi là 'Tổng tài Tạ' suốt cả ngày được. Tôi thích sự nhanh gọn. Từ bây giờ, cô gọi tôi là 'Tạ tổng'. Thêm hai âm tiết là lãng phí thời gian và làm tôi thấy khó chịu. Ngay cả 'Tổng tài' cũng là quá dài."
An Hạ cảm thấy một sự chế giễu nhẹ trong lời nói của anh. Anh ta đang cố tình làm cô mất thăng bằng.
"Đã rõ, Tạ tổng," cô đáp ngay lập tức, không hề do dự.
Cuộc họp video lúc 10 giờ sáng là màn ra mắt chính thức của An Hạ. Cô không tham gia vào cuộc thảo luận, nhưng đứng ngay sau lưng Tạ Minh Vũ, đảm nhận vai trò cung cấp dữ liệu tức thì.
"Chúng tôi chấp nhận điều khoản 5% chiết khấu. Nhưng chúng tôi không chấp nhận điều khoản trả chậm 180 ngày," Tạ Minh Vũ nói với đối tác Đức qua màn hình.
"Chúng tôi cần lý do, thưa Tổng tài Tạ. Điều khoản này là tiêu chuẩn," đối tác Đức đáp lại.
Minh Vũ liếc mắt về phía An Hạ.
"Thưa ông," An Hạ bước lên, giọng nói tiếng Đức lưu loát và chính xác đến kinh ngạc. "K-Line vừa bị cắt giảm xếp hạng tín nhiệm ở ba thị trường châu Á. Nếu điều khoản trả chậm 180 ngày được áp dụng, T&M phải gánh chịu rủi ro về chi phí vốn lớn hơn 0.8% so với giá trị hiện tại. Chúng tôi không thể chịu đựng rủi ro chỉ vì 'tiêu chuẩn' của một thỏa thuận đã được đánh giá lại. Trả chậm 90 ngày, hoặc trả đủ với chiết khấu 4.5%. Đó là ưu đãi cuối cùng."
Minh Vũ không hề ngạc nhiên trước khả năng ngôn ngữ của cô. Anh ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm kinh ngạc của đối tác Đức.
An Hạ đã không chỉ cứu vãn cuộc đàm phán, cô còn lật ngược thế cờ bằng cách sử dụng chính thông tin cô đã phát hiện ra trong ba tiếng trước đó. Cô đã chứng minh giá trị của mình không chỉ là một thư ký, mà là một nhà chiến lược sắc bén.
Sau cuộc họp, Tạ Minh Vũ và An Hạ ở lại một mình trong phòng.
"Ngoại ngữ của cô rất tốt. Cô học ở đâu?" Minh Vũ hỏi, anh ta đã quay lại bàn làm việc.
"Tôi sinh ra ở Đức. Gia đình nuôi của tôi là người Đức," An Hạ trả lời. Cô đã chuẩn bị câu trả lời này từ lâu.
"Vậy ra cô không chỉ là người Việt. Cô là người châu Âu." Minh Vũ gật đầu, như thể đang sắp xếp một mảnh ghép mới vào bức tranh về cô. "Tốt. Cô sẽ đi công tác thường xuyên."
Anh ta đưa cho cô chiếc điện thoại công ty mới. "Đây là điện thoại của cô. Nó đã được cài đặt hệ thống bảo mật cấp độ S. Mọi giao tiếp với tôi đều phải thông qua nó. Nếu nó bị mất, cô phải báo cáo ngay lập tức. Đây là một quy tắc tuyệt đối."
An Hạ cầm lấy chiếc điện thoại. Đây chính là cửa ngõ mà cô cần. Bất kỳ thông tin quan trọng nào cũng sẽ được truyền qua chiếc điện thoại này.
"Đã rõ, Tạ tổng."
Minh Vũ im lặng một lúc, sau đó anh ta ra một lệnh bất ngờ: "Đóng cửa văn phòng. Lên ban công với tôi."
An Hạ làm theo. Ban công tầng 68 là một nơi rất riêng tư, nhìn ra thành phố bao la. Gió thổi mạnh, cuốn nhẹ mái tóc búi của cô.
"Thành phố này là của tôi," Minh Vũ nói, giọng nói đầy quyền lực. "Mỗi tòa nhà, mỗi giao dịch. Nó đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
Anh ta quay lại, nhìn cô từ trên xuống. "Và cô đang đứng ngay bên cạnh tôi. Vị trí cao nhất, nhưng cũng là nơi dễ bị tổn thương nhất. Ở đây, cô không thể phạm sai lầm. Một lỗi lầm của cô có thể khiến hàng ngàn người mất việc, và hàng triệu người mất tiền."
An Hạ cảm thấy áp lực từ sự gần gũi của anh. Mùi nước hoa nam tính, lạnh lùng, sang trọng của anh lướt qua.
"Tôi không bao giờ phạm sai lầm, Tạ tổng. Sự nghiệp của tôi là bằng chứng," cô đáp, giọng nói bình tĩnh, nhưng nhịp tim cô đã tăng lên một chút.
"Mọi người đều phạm sai lầm, An Hạ," Minh Vũ nói, đột nhiên đưa tay ra và nhẹ nhàng chỉnh lại một sợi tóc lạc lối trên thái dương cô.
Hành động này là một cú sốc điện. Nó không phải là một cử chỉ lãng mạn, mà là một hành động thể hiện sự chiếm hữu và sự gần gũi quyền lực.
"Chỉ là cô chưa đủ thông minh để nhận ra. Hoặc chưa đủ thành thật để thừa nhận."
Anh ta rút tay lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
"Hôm nay cô làm việc tốt. Rất tốt. Nhưng tôi cảnh báo cô: Đừng cố gắng tìm kiếm những thứ không thuộc về cô. Trong hệ thống phân loại của cô, tôi thấy cô đánh dấu rất nhiều tài liệu cũ liên quan đến các dự án đã thất bại mười năm trước. Đó là rủi ro không cần thiết."
Minh Vũ đã nhìn thấu ý đồ của cô. Anh ta đã xem qua những đánh dấu đó và nhận ra cô không chỉ quan tâm đến K-Line.
"Tôi đánh dấu chúng để phân tích mô hình thất bại, Tạ tổng. Đó là một phần của chiến lược phòng ngừa rủi ro," An Hạ nói, giữ khuôn mặt không cảm xúc, mặc dù trong lòng cô đang cảm thấy lạnh lẽc.
"Đừng phân tích những thứ đã mục nát," Minh Vũ nói, giọng nói chứa đầy sự đe dọa. "Việc của cô là nhìn về phía trước. Nếu tôi phát hiện cô đang nhìn về phía sau, tôi sẽ đích thân bẻ gãy ý chí của cô. Ngày làm việc kết thúc. Ngày mai, 7 giờ sáng. Tối nay, cô phải chuẩn bị bản đề xuất về việc sáp nhập công ty điện tử M-Tech. Tôi muốn có một chiến lược rõ ràng trên bàn làm việc của tôi."
Anh ta không hề cho cô thời gian nghỉ ngơi.
An Hạ cúi đầu chào. Cô biết, ngày làm việc đầu tiên đã đặt ra một tiêu chuẩn mới cho sự thách thức và nguy hiểm.
Khi cô đi ngang qua bàn làm việc của mình, cô liếc nhìn máy tính công ty mới toanh. Cô sẽ phải bắt đầu tìm kiếm mật khẩu truy cập cấp cao và định vị khu vực lưu trữ tài liệu cũ ngay tối nay.
Chiếc chìa khóa đến Dự án X không phải là tài liệu, mà chính là sự tin tưởng mù quáng của Tạ Minh Vũ. Và cô phải làm mọi cách để có được nó.