định mệnh nơi công sở

Chương 4: Sáp Nhập Và Bóng Đêm Thâm Nhập


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, An Hạ không ngủ. Căn hộ an toàn của cô nằm khuất trong một khu vực dân cư cao cấp nhưng ít được chú ý, được trang bị hệ thống bảo mật riêng biệt, hoàn toàn tách biệt khỏi mọi dữ liệu và hồ sơ cá nhân. Cô đã thiết lập nó như một trung tâm chỉ huy bí mật cho chiến dịch trả thù kéo dài mười năm.

Bản đề xuất sáp nhập M-Tech mà Tạ Minh Vũ yêu cầu không chỉ là một công việc. Đó là một bài kiểm tra về sự tàn nhẫn và khả năng nhìn xa trông rộng của cô. M-Tech là một công ty điện tử đang gặp khó khăn, nhưng lại sở hữu những bằng sáng chế công nghệ lõi có giá trị chiến lược.

An Hạ dành sáu giờ để phân tích M-Tech, không chỉ về mặt tài chính mà còn về mặt tâm lý. Cô viết bản đề xuất sáp nhập không phải để mua lại, mà là để thao túng và thâu tóm M-Tech với mức giá thấp nhất có thể, sử dụng chính các khoản nợ tiềm ẩn và sự yếu kém trong quản lý của họ làm đòn bẩy.

Sáng hôm sau, An Hạ lại có mặt tại văn phòng Tổng tài lúc 6 giờ 55 phút. Cô đặt bản đề xuất M-Tech, được in ấn sắc nét và đóng gáy đơn giản, lên bàn Minh Vũ.

Minh Vũ đến lúc 7 giờ chính xác. Anh ta nhìn bản báo cáo dày hơn 50 trang của cô, rồi nhìn cô.

"Cô đã ngủ bao lâu?" anh ta hỏi, giọng điệu bằng phẳng.

"Bốn giờ. Đủ để đảm bảo chất lượng công việc," An Hạ đáp, ánh mắt không hề né tránh. Cô biết anh ta đang đánh giá không chỉ công việc, mà cả sức chịu đựng của cô.

Minh Vũ lật nhanh qua các trang. Anh ta dừng lại ở trang Chiến lược Giá. An Hạ đã đề xuất một mức giá thấp hơn 15% so với mức thị trường dự kiến của các nhà phân tích.

"Cô đang đề nghị chúng ta bóp chết họ?" Minh Vũ nhướng mày. "Đây là thâu tóm, không phải thương lượng."

"Thưa Tạ tổng," An Hạ giải thích, giọng nói rõ ràng và lạnh lùng. "M-Tech chỉ là một tập hợp các bằng sáng chế có giá trị. Các nhà sáng lập của họ đã mất tinh thần và đang cần tiền mặt nhanh chóng. Nếu chúng ta đề nghị một thỏa thuận ‘cứu vãn danh tiếng’ kèm theo điều khoản thanh toán ngay lập tức, họ sẽ chấp nhận. Mức giá này không phải là bóp chết, đó là chiến thắng kinh tế tối đa. T&M không nên trả tiền cho sự yếu kém của người khác."

Minh Vũ im lặng. Anh ta gấp tập tài liệu lại, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô, chứa đầy sự thích thú lạnh lùng. "Tuyệt vời. Cô có vẻ tàn nhẫn hơn cả tôi mong đợi. Cô đã sẵn sàng để trình bày đề xuất này trong cuộc họp Hội đồng Quản trị lúc 2 giờ chiều."

An Hạ cảm thấy một chút bất ngờ. Cô là thư ký thử việc, và anh ta ném cô vào Hội đồng Quản trị ngay lập tức. Đây là một màn trình diễn quyền lực tuyệt đối, và cũng là một cái bẫy.

"Tôi đã sẵn sàng, Tạ tổng," cô nói, giữ cho giọng điệu không hề thay đổi.

Đến trưa, áp lực nội bộ bắt đầu.

Trong giờ nghỉ, khi An Hạ đang chuẩn bị tài liệu, Thanh Vân bước vào văn phòng, mang theo một chiếc bánh ngọt đắt tiền.

"Chúc mừng cô An Hạ. Tổng tài Tạ đã cho cô một cơ hội lớn như vậy," Thanh Vân nói, nụ cười giả tạo trên môi. "Nhưng cô có biết không? Ông ấy không thích người mới quá nổi bật. Vị trí thư ký riêng đã từng có tám người trong hai năm. Tất cả đều không chịu nổi."

"Tôi sẽ là người thứ chín," An Hạ đáp, không ngước lên khỏi tập tài liệu M-Tech. "Tôi không làm việc để làm hài lòng Tạ tổng. Tôi làm việc để tạo ra giá trị cho T&M."

Thanh Vân đặt chiếc bánh xuống bàn. "Tôi nghe nói cô có mối quan hệ sâu sắc với Tập đoàn An Phát đã phá sản? Hội đồng Quản trị rất ghét những rắc rối từ quá khứ. Đặc biệt là những rắc rối liên quan đến gia đình. Cô nên cẩn thận. T&M không phải là nơi để cô tìm kiếm sự công bằng."

Đây là một lời đe dọa trực tiếp. Thanh Vân đã đào sâu vào hồ sơ của cô và đang cố gắng sử dụng thông tin đó để làm suy yếu cô.

An Hạ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt cô sắc lạnh như lưỡi dao cạo.

"Cô Thanh Vân, cô đang dành thời gian quý báu của mình để điều tra một đồng nghiệp mới, người đang bận rộn tạo ra một chiến lược sáp nhập hàng trăm triệu đô la. Nếu tôi là cô, tôi sẽ tập trung vào công việc của mình. Vì nếu có ai đó bị thay thế trong văn phòng này, đó không phải là người đang tạo ra lợi nhuận."

An Hạ mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo làm Thanh Vân cứng người.

"Và về chuyện An Phát? Cô nên tìm hiểu kỹ hơn. Tôi là người đứng lên từ đống đổ nát. Điều đó chỉ khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn thôi."

Thanh Vân lùi lại, khuôn mặt trắng bệch. Cô ta nhận ra An Hạ không phải là một đối thủ tầm thường mà là một con sói đội lốt cừu.

Cuộc họp Hội đồng Quản trị là một chiến trường khốc liệt. An Hạ, trong vai trò thư ký, đứng bên cạnh Tạ Minh Vũ, trình bày về cơ cấu tài chính phức tạp của M-Tech.

Cô đã thuyết phục mọi người không phải bằng cảm xúc, mà bằng các con số. Cô trình bày một biểu đồ rủi ro hoàn hảo, chỉ ra rằng bất kỳ mức giá nào cao hơn đề xuất của cô đều là hành động "trợ cấp" cho sự bất tài của M-Tech, đi ngược lại lợi ích của cổ đông.

Mọi thành viên Hội đồng đều bị thuyết phục. Tạ Minh Vũ, ngồi bên cạnh cô, mỉm cười chiến thắng, nhưng ánh mắt anh ta vẫn tập trung vào An Hạ, như thể anh ta đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật nguy hiểm do chính anh ta tạo ra.

"Cô An Hạ," một thành viên Hội đồng hỏi, "Chiến lược của cô quá hoàn hảo. Nhưng cô có đảm bảo M-Tech sẽ chấp nhận mức giá này không?"

An Hạ đáp: "Tôi không đảm bảo sự chấp nhận, thưa ông. Tôi đảm bảo sự cần thiết. T&M là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của họ. Và họ không ở vị thế để thương lượng."

Minh Vũ gật đầu. "Cô ấy nói đúng. Thực hiện kế hoạch. An Hạ, cô sẽ chịu trách nhiệm chính về mặt tài chính trong quá trình sáp nhập. Cô sẽ làm việc trực tiếp với tôi. Bắt đầu từ tối nay."

Tối hôm đó, An Hạ trở về căn hộ. Cô biết công việc sáp nhập M-Tech là lớp vỏ bọc hoàn hảo cho kế hoạch của mình. Nó cho cô lý do để làm việc muộn, và quan trọng nhất, nó cho cô quyền truy cập vào các hệ thống tài chính cấp cao.

Cô lấy chiếc điện thoại bảo mật cấp độ S mà Minh Vũ đã cấp. Hệ thống bảo mật của T&M không dựa vào mật khẩu mà dựa vào Trust Chain – một chuỗi tin cậy số hóa được kích hoạt bởi các thiết bị và vị trí được phê duyệt. Chiếc điện thoại này là một mắt xích chính.

Cô bắt đầu nghiên cứu. Dự án X đã bị hủy bỏ mười năm trước. Các tài liệu liên quan sẽ không nằm trong hệ thống đám mây mới. Chúng phải nằm trong Hệ thống Lưu trữ Di sản (Legacy Archive System) – một hệ thống máy chủ vật lý cũ kỹ thường được đặt ở tầng hầm hoặc một khu vực lưu trữ lạnh của công ty.

An Hạ ngồi trước ba màn hình máy tính, gõ mã nhanh như một hacker chuyên nghiệp. Cô không cố gắng tấn công hệ thống chính. Cô chỉ đang tìm kiếm những "vết nứt" nhỏ: Lịch sử bảo trì hệ thống Legacy, địa chỉ IP của máy chủ cũ, và danh sách nhân viên kỹ thuật đã từng có quyền truy cập vào đó.

Cô phát hiện ra một điều: Máy chủ lưu trữ Legacy nằm ở Tầng Hầm 3. Toàn bộ khu vực này đã bị niêm phong và chỉ được bảo trì mỗi quý một lần.

Đột nhiên, chiếc điện thoại T&M của cô rung lên. Là một tin nhắn từ Minh Vũ.

Tạ tổng (22:45): Gửi cho tôi một bản phân tích rủi ro chi tiết về đội ngũ quản lý hiện tại của M-Tech. Tôi muốn biết liệu có ai trong số họ là người có thể bị mua chuộc. Gửi qua kênh bảo mật.

An Hạ thở dài. Anh ta không cho cô nghỉ ngơi. Cô quay lại công việc, nhưng đồng thời, cô bắt đầu chèn một dòng mã nhỏ vào một tệp dữ liệu không quan trọng của M-Tech, một "dấu vết" kỹ thuật số sẽ cho phép cô xác định chính xác đường dẫn dữ liệu đến máy chủ Legacy.

Lúc 1 giờ sáng, cô hoàn thành bản phân tích và gửi cho Minh Vũ.

Chưa đầy mười phút sau, điện thoại lại rung lên. Lần này là một cuộc gọi video.

An Hạ do dự. Cô đang ở căn hộ bí mật, không phải ở trạng thái "Lưu An Hạ" của T&M. Nhưng cô biết, không trả lời là một hành động bất tuân.

Cô nhanh chóng mặc lại chiếc áo vest, ngồi vào chiếc bàn làm việc, bật đèn mờ và trả lời.

Minh Vũ xuất hiện trên màn hình, anh ta đang ở trong văn phòng của mình. Chiếc áo sơ mi đã được cởi bỏ cà vạt, vài cúc áo trên cùng mở hờ, để lộ xương quai xanh nam tính. Anh ta trông mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén.

"Bản phân tích của cô... rất tốt," Minh Vũ nói. Anh ta không khen ngợi thường xuyên. "Cô đã tìm ra điểm yếu của CEO M-Tech. Ông ta nợ nần do cờ bạc. Thâm nhập thông qua điểm này. Cô sẽ phụ trách."

"Đã rõ, Tạ tổng," An Hạ đáp. Cô cố gắng giữ khuôn mặt mình hoàn toàn chuyên nghiệp.

"Nhưng có một điều," Minh Vũ nói, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên khác thường, không còn là ánh mắt của Tổng tài nữa. "Cô có một sự lạnh lùng đáng sợ, An Hạ. Cô không sợ tôi. Cô không sợ bất cứ ai."

"Tôi chỉ tập trung vào mục tiêu của mình, Tạ tổng. Sự sợ hãi là rào cản lớn nhất đối với thành công," cô trả lời.

Minh Vũ nhìn cô một lúc lâu, như thể anh ta đang cố gắng nhìn xuyên qua màn hình.

"Sự tập trung đó khiến cô cô đơn, An Hạ. Cô không tin ai, không cần ai. Nhưng cô có biết không? Đứng trên đỉnh cao, một mình rất dễ bị đánh gục. Tôi hy vọng cô có một người để tin tưởng."

Câu nói này của anh ta làm cô dao động. Cô đơn. Đó là từ mà cô đã cố gắng chôn vùi suốt mười năm.

"Tôi có thể tự bảo vệ mình, Tạ tổng," cô nói, giọng nói cứng rắn.

"Tôi biết," Minh Vũ cười nhẹ, một nụ cười đầy bí ẩn. "Nhưng đôi khi, chính người đáng sợ nhất lại cần một người để bảo vệ họ. Tôi sẽ bảo vệ cô. Miễn là cô không phản bội tôi."

Lời cảnh báo lại xuất hiện, nhưng lần này, nó được bọc trong một lời hứa bảo vệ nguy hiểm.

Minh Vũ đột ngột kết thúc cuộc gọi. An Hạ thở phào, dựa lưng vào ghế. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình đen. Lời nói của anh ta vang vọng trong đầu cô.

Bảo vệ cô.

Cô nhanh chóng lắc đầu. Không. Đó chỉ là một trò chơi quyền lực. Cô không thể để bất kỳ sự yếu đuối nào xâm chiếm. Cô bật lại máy tính, tiếp tục tìm kiếm đường dẫn đến Tầng Hầm 3. Cô cần tìm Dự án X, và cô cần phải làm điều đó trước khi Tạ Minh Vũ kịp thâm nhập vào trái tim cô, hoặc hủy hoại cô hoàn toàn.

Quyết tâm trả thù của cô càng mạnh mẽ hơn, nhưng cô biết, trò chơi này đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, vì cô đang ngày càng bị cuốn vào quỹ đạo của người đàn ông mà cô phải hủy hoại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×