Nhiệm vụ mua chuộc CEO M-Tech, ông Trần Minh, đã được Tạ Minh Vũ giao cho An Hạ. Đây không chỉ là một cuộc đàm phán tài chính, mà là một cuộc chiến tâm lý. Mục tiêu là mua chuộc ông Trần không phải bằng tiền mặt công ty, mà bằng cách thao túng chính khoản nợ cờ bạc khổng lồ của ông ta, để ông ta đồng ý bán công ty với giá rẻ mạt và sau đó biến mất.
An Hạ dành cả buổi sáng để chuẩn bị. Cô không chỉ in ra hồ sơ nợ bí mật của Trần Minh mà còn sắp xếp một cuộc họp tại một địa điểm trung lập: một phòng VIP tại Câu lạc bộ Độc Quyền Thiên Hà, nơi mà những người giàu có thường lui tới để chơi bạc. Đây là một sự chế giễu lạnh lùng, một lời nhắc nhở trực tiếp về điểm yếu của Trần Minh.
Đúng 3 giờ chiều, An Hạ bước vào phòng VIP. Cô mặc một chiếc đầm đen tối giản, không hề phô trương nhưng toát lên vẻ quyền lực. Trần Minh, một người đàn ông ngoài 50 tuổi, trông mệt mỏi và run rẩy. Ông ta không ngờ người được cử đến lại là một cô gái trẻ đẹp, không phải là một luật sư tài chính già dặn.
"Chào ông Trần," An Hạ nói, giọng cô ngọt ngào một cách nguy hiểm. "Tôi là Lưu An Hạ, trợ lý điều hành của Tạ tổng. Chúng ta sẽ làm việc với nhau hôm nay."
Trần Minh cười gượng gạo. "Thư ký? Tôi nghĩ Tạ tổng sẽ cử một người cấp cao hơn..."
An Hạ ngắt lời ông ta, không để một chút không khí nghi ngờ nào len lỏi. Cô đặt một chiếc phong bì mỏng màu trắng lên bàn.
"Ông Trần, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề. T&M biết rõ tình hình M-Tech không phải là do thị trường. Nó là do ông. Khoản nợ 50 tỷ đồng tại Câu lạc bộ này sẽ đến hạn vào cuối tháng. Nếu T&M mua M-Tech theo mức giá chúng tôi đề xuất – thấp hơn 15% thị trường – chúng tôi sẽ thanh toán khoản nợ đó cho ông ngay lập tức."
Trần Minh tái mặt. "Làm sao cô... sao T&M biết chuyện này?"
"T&M biết tất cả mọi thứ liên quan đến đối tác của mình, ông Trần," An Hạ đáp, ánh mắt lạnh lùng như băng. "Đây là lý do tại sao tôi ngồi ở đây, chứ không phải một luật sư. Một luật sư sẽ muốn đưa ông ra tòa và tống ông vào tù. Tôi muốn đưa ông ra khỏi rắc rối một cách êm đẹp."
An Hạ tiếp tục, mỗi lời nói như một cái bẫy. "Thỏa thuận này là: T&M mua M-Tech, ông nhận một khoản tiền mặt nhỏ để an hưởng tuổi già ở nước ngoài, và quan trọng nhất, khoản nợ cờ bạc của ông sẽ được xóa bỏ. Đổi lại, ông phải ký vào một điều khoản cấm tiết lộ thông tin nghiêm ngặt và không bao giờ được phép đặt chân vào ngành công nghệ này nữa. Nếu ông từ chối, Tạ tổng sẽ không chỉ để Câu lạc bộ này lấy mạng ông, mà còn công khai hồ sơ nợ của ông. Khi đó, gia đình ông sẽ phải đối mặt với mọi thứ."
An Hạ sử dụng điểm yếu lớn nhất của ông ta—tình yêu gia đình—để đánh bại ông ta. Trần Minh gục ngã. Ông ta run rẩy ký vào các thỏa thuận sơ bộ, khuôn mặt hiện rõ sự thất bại và tuyệt vọng.
Cuộc giao dịch dơ bẩn đã kết thúc. An Hạ đã làm được điều mà Tạ Minh Vũ muốn: thâu tóm M-Tech một cách tàn nhẫn, tiết kiệm hàng triệu đô la cho T&M, và chứng minh cô hoàn toàn vô cảm trước đạo đức.
Khi An Hạ trở về văn phòng Tổng tài, Minh Vũ đã chờ sẵn. Anh ta đang ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt sắc bén như thường lệ.
"Thành công," anh ta nói, không phải là một câu hỏi.
"Ông Trần Minh đã ký vào thỏa thuận sơ bộ, Tạ tổng. Ông ta đã chọn sự an toàn cho gia đình thay vì công ty," An Hạ báo cáo.
Minh Vũ đứng dậy, bước đến gần cô. Anh ta nhìn cô từ trên xuống, một ánh nhìn đầy ẩn ý.
"Cô không ngần ngại sử dụng điểm yếu của người khác. Đó là một kỹ năng hiếm có," anh ta nhận xét.
"Trong kinh doanh, chỉ có lợi nhuận và rủi ro, không có lòng trắc ẩn, Tạ tổng," An Hạ đáp, giọng điệu kiên định.
"Tốt," Minh Vũ nói, giọng anh ta đột nhiên dịu lại một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách quyền lực. "Cô đã tạo ra một giá trị lớn cho T&M. Để thưởng cho hiệu suất cao của cô, tôi sẽ giao cho cô một dự án quan trọng hơn: tái cấu trúc hệ thống lưu trữ tài liệu cũ của công ty. Tôi muốn nó được số hóa hoàn toàn để tránh rủi ro mất mát dữ liệu."
Đây chính là cơ hội An Hạ đang chờ đợi. Anh ta đã tự mình trao cho cô chìa khóa để tiếp cận Hệ thống Lưu trữ Di sản ở Tầng Hầm 3.
"Tôi rất sẵn lòng nhận nhiệm vụ, Tạ tổng. Tôi sẽ lập một kế hoạch chi tiết ngay lập tức," An Hạ nói, cố gắng che giấu sự phấn khích bên trong.
"Tầng Hầm 3. Đó là khu vực bị niêm phong, chỉ được bảo trì định kỳ. Cô cần sự cho phép của bộ phận An ninh. Tôi sẽ thông báo cho họ rằng cô được quyền truy cập 24/7. Nhưng hãy nhớ, đó là khu vực hạn chế. Bất kỳ tài liệu nào được lấy ra phải có sự phê duyệt của tôi."
An Hạ dành hai ngày tiếp theo để chuẩn bị kế hoạch "tái cấu trúc". Cô thiết kế một hệ thống số hóa tiên tiến, bao gồm việc quét và lập chỉ mục từng tập hồ sơ. Sự tỉ mỉ này là vỏ bọc hoàn hảo cho mục tiêu thực sự của cô.
Đến tối thứ Sáu, cô quyết định hành động. Cô đã kiểm tra lịch bảo trì: camera ở Tầng Hầm 3 sẽ được nâng cấp vào nửa đêm và sẽ bị tắt trong 30 phút. Cô chỉ có nửa giờ.
An Hạ ở lại văn phòng Tổng tài. Cô mặc một bộ quần áo đơn giản hơn, nhưng bên trong, cô giấu một bộ công cụ kỹ thuật số tinh vi: một ổ USB được mã hóa đặc biệt, một máy ảnh siêu nhỏ và một thiết bị phá sóng tần số thấp.
Lúc 11 giờ 30 phút, Tạ Minh Vũ vẫn còn ở văn phòng. Anh ta không có dấu hiệu rời đi.
"Tạ tổng, tôi đã hoàn thành các thủ tục cần thiết cho việc sáp nhập M-Tech. Tôi sẽ xuống Tầng Hầm 3 để kiểm tra sơ bộ hệ thống Legacy. Tôi cần phải đo lường công suất máy chủ," An Hạ nói, giữ giọng điệu chuyên nghiệp.
Minh Vũ ngước lên, ánh mắt sắc sảo. "Tầng Hầm 3 rất lạnh và bẩn thỉu. Cô nên về nhà."
"Tôi muốn hoàn thành công việc trước cuối tuần, Tạ tổng. Đây là một phần quan trọng của dự án."
Minh Vũ nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu. "Được rồi. Nhưng đừng ở đó quá lâu. Tôi sẽ chờ cô trở lại để ký duyệt bản báo cáo cuối cùng của M-Tech."
Anh ta đang giám sát cô. Anh ta muốn đảm bảo cô không làm gì mờ ám.
An Hạ gật đầu và rời đi. Cô dùng thẻ đặc quyền của mình để đi thang máy xuống Tầng Hầm.
Tầng Hầm 3 của T&M là một mê cung của bê tông và ống dẫn. Không khí lạnh và ẩm ướt, mang theo mùi của giấy cũ và kim loại. Khu vực lưu trữ Legacy bị khóa bằng một cánh cửa thép dày, có bảng hiệu "KHU VỰC CẤM - CHỈ CÓ NHÂN VIÊN KỸ THUẬT ĐƯỢC PHÉP".
An Hạ dùng thẻ truy cập của mình. Sau ba tiếng "bíp" xác nhận, ổ khóa điện tử mở ra. Cô bước vào, cảm giác như đang bước vào một lăng mộ của quá khứ.
Bên trong là những dãy kệ thép cao ngất, chứa hàng ngàn tập hồ sơ cũ kỹ, phủ một lớp bụi mỏng. Máy chủ Legacy nằm ở cuối phòng, là một chiếc tủ kim loại cũ kỹ, vẫn còn phát ra tiếng vo ve yếu ớt.
Đúng 11 giờ 58 phút, cô nghe thấy một tiếng "tách" nhỏ. Camera an ninh đã tắt. Cô có 30 phút.
An Hạ tiến thẳng đến khu vực máy chủ. Cô nhanh chóng tháo một tấm ốp kim loại phía sau, để lộ các cổng kết nối. Cô cắm ổ USB được mã hóa vào cổng bảo trì.
Mục tiêu của cô: Cấy một phần mềm gián điệp nhỏ, được thiết kế để âm thầm ghi lại mật khẩu truy cập của các quản trị viên cấp cao khi họ đăng nhập vào hệ thống cũ.
Quá trình cấy ghép chỉ mất năm phút. Bây giờ, cô phải tìm tài liệu vật lý.
Cô lướt dọc các kệ. Hàng ngàn tài liệu: Báo cáo tài chính năm 2005, hồ sơ thuế 2008, Dự án G, Dự án H... Cô phải tìm kiếm Dự án X.
Theo manh mối cô có, Dự án X được lưu trữ dưới mã số LX-0010.
Cô đến khu vực được đánh dấu là "Hồ sơ Tài chính Chiến lược Thất bại". Bàn tay cô run rẩy khi lật qua từng tập. Cô cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Cô đã đến rất gần.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang ngoài.
An Hạ lập tức tắt đèn pin, nấp sau một dãy kệ. Tiếng bước chân chậm rãi và đều đặn, không phải của nhân viên bảo vệ, mà là của một người đang đi dạo.
Minh Vũ.
Anh ta đang đứng ngay trước cửa phòng Lưu trữ, sử dụng điện thoại. Cô nghe thấy giọng anh ta trầm thấp: "... tôi biết. Cô đã tìm thấy thứ gì đó. Cô nghĩ cô có thể giấu tôi sao, An Hạ?"
Cô nín thở. Anh ta đang nói chuyện với ai? Hay anh ta đang nói về cô?
Minh Vũ dừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thép. An Hạ có thể cảm thấy ánh mắt anh ta đang xuyên qua cánh cửa. Cô cố gắng làm cơ thể mình hoàn toàn bất động. Cô nhận ra một điều kinh khủng: chiếc điện thoại T&M của cô đang ở chế độ chờ. Rất có thể, nó đang phát ra một tín hiệu điện tử nhỏ có thể bị phát hiện bởi thiết bị theo dõi của anh ta.
Anh ta bước đến gần cánh cửa hơn, tay chạm vào tay nắm.
"Không có gì ở đây cả. Chỉ có giấy tờ cũ," anh ta lẩm bẩm, rồi quay lưng đi.
An Hạ gần như ngã quỵ. Anh ta đang ở đó. Anh ta biết cô đang làm gì, hoặc ít nhất là nghi ngờ.
Ngay khi Minh Vũ vừa rời đi, An Hạ nhanh chóng quay lại. Cô lướt qua một kệ cuối cùng và tìm thấy: LX-0010 - DỰ ÁN HỢP NHẤT SINH LỰC X (AN PHÁT).
Cô chụp vội một vài bức ảnh bằng máy ảnh siêu nhỏ, ghi nhớ vị trí chính xác của nó, sau đó nhét nó lại. Nhiệm vụ của cô là thu thập thông tin, không phải đánh động bằng cách lấy đi tài liệu.
Đúng 12 giờ 25 phút, cô thu hồi USB, lắp lại tấm ốp và khóa cửa lại. Camera an ninh nhấp nháy, báo hiệu đã hoạt động trở lại. Cô đã ra ngoài an toàn.
An Hạ vội vàng trở lại tầng 68. Tạ Minh Vũ vẫn ngồi ở bàn làm việc, bình thản uống trà.
"Cô đã trở lại. Công việc thế nào?" Minh Vũ hỏi, giọng điệu bình thường, không hề có dấu hiệu nghi ngờ.
"Hệ thống cũ cần được nâng cấp gấp, Tạ tổng. Tôi đã có đủ thông số," An Hạ nói, bàn tay cô nắm chặt. Cô cảm thấy mình vừa trải qua một cuộc trốn thoát thần kỳ.
Minh Vũ gật đầu. Anh ta đưa cho cô bản báo cáo M-Tech để ký. "Tốt. Cô đã làm rất tốt. Bây giờ, cô có thể về nhà. Tôi sẽ đưa cô về."
"Không cần đâu, Tạ tổng. Tôi có thể tự đi," An Hạ nhanh chóng từ chối.
"Tôi không muốn thư ký của tôi bị ám sát trên đường phố. Lên xe." Giọng anh ta là một mệnh lệnh không thể chối cãi.
An Hạ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng Tạ Minh Vũ, người vừa là mục tiêu trả thù, vừa là người giám sát, và có lẽ là người đã suýt bắt được cô chỉ vài phút trước. Trò chơi này đang trở nên cá nhân và nguy hiểm hơn bao giờ hết.