định mệnh nơi công sở

Chương 7: Cạm Bẫy Bên Bờ Biển


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, An Hạ cảm thấy căng thẳng hơn bất kỳ cuộc họp Hội đồng Quản trị nào cô từng tham gia. Cô không sợ những con số hay những quyết định kinh doanh tàn nhẫn; cô sợ sự mơ hồ và những cái bẫy cá nhân mà chuyến đi Hải Phòng này ẩn chứa. Đúng 3 giờ chiều, chiếc Rolls-Royce chở cô và Tạ Minh Vũ khởi hành. Trên xe, Minh Vũ làm việc trong im lặng, chiếc máy tính bảng đặt trên đùi anh ta chiếu ánh sáng mờ ảo lên khuôn mặt điêu khắc. Khoang xe rộng lớn nhưng sự hiện diện mạnh mẽ của anh ta khiến không gian trở nên chật hẹp, mỗi hơi thở của cô đều bị anh ta giám sát. An Hạ tập trung xem lại các tài liệu về Dự án Hợp nhất Sinh lực X mà cô đã chụp được, nhưng chỉ trên màn hình bảo mật cá nhân, trong khi trên màn hình T&M chính thức, cô chỉ hiển thị bảng phân tích rủi ro M-Tech. Cô phải duy trì lớp vỏ bọc hoàn hảo của một thư ký tận tâm.

Minh Vũ đột nhiên gấp máy tính bảng lại. "Cô đã chuẩn bị bài trình bày cá nhân chưa, An Hạ?"

"Tôi đã chuẩn bị, Tạ tổng. Nhưng tôi cần thêm hướng dẫn về trọng tâm. Đây là cuộc họp chiến lược, liệu tầm nhìn cá nhân có quá..." cô ngừng lại, tìm từ thích hợp, "quá lộ liễu không?"

"Tôi muốn sự lộ liễu, An Hạ," Minh Vũ nói, quay hẳn người về phía cô. "Tôi muốn biết cô thực sự muốn gì. Quyền lực, tiền bạc, hay danh vọng? Tôi không tin vào những kẻ nói rằng họ làm việc chỉ vì 'tạo ra giá trị'. Cô đang ở trên đỉnh cao của một tập đoàn tài chính. Tham vọng của cô không thể tầm thường." Anh ta nhìn cô đầy thách thức. "Hãy cho tôi thấy con thú hoang bên trong cô. Nếu cô không dám, cô không xứng đáng." An Hạ nhận ra, anh ta đang cố gắng lột trần cô, để xem cô có xứng đáng là đối thủ của anh ta không. Cô phải đưa ra một câu trả lời vừa đủ thật để thuyết phục, vừa đủ giả để che giấu mục tiêu trả thù.

Khu nghỉ dưỡng Vịnh Ngọc ở Hải Phòng là một quần thể kiến trúc kính và đá cẩm thạch, nằm biệt lập trên một bán đảo riêng. Nó toát lên vẻ kín đáo và quyền lực, là nơi lý tưởng để T&M tổ chức các cuộc họp mà không sợ tai mắt bên ngoài. Cả hai được đưa đến khu biệt thự riêng biệt dành cho lãnh đạo cấp cao. An Hạ được sắp xếp ở một căn phòng liền kề với phòng của Minh Vũ, qua một cửa sổ kính lớn có rèm che dày. Sự sắp xếp này không chỉ tiện cho công việc, mà còn là một sự tuyên bố ngầm về sự gần gũi của cô với Tổng tài.

Tối hôm đó là Tiệc Chiêu đãi Đặc biệt. An Hạ xuất hiện trong một bộ váy dạ hội màu xanh navy, đơn giản, cổ điển nhưng tôn lên sự sắc sảo và khí chất lạnh lùng của cô. Cô không cố gắng nổi bật, nhưng sự nghiêm nghị của cô giữa đám đông lấp lánh lại vô tình thu hút mọi ánh nhìn. Giới quản lý T&M, từ các Giám đốc Điều hành (CEO) của các công ty con cho đến các thành viên Hội đồng Quản trị, đều có mặt. Đây là một sân chơi xã giao phức tạp, nơi mỗi lời nói đều có thể là một mũi dao.

Thanh Vân nhanh chóng tiếp cận cô, tay cầm ly champagne, nở nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt như muốn thiêu đốt. "An Hạ, cô trông thật tuyệt. Cô đã nghe lời khuyên của tôi và không mặc đồ công sở. Nhưng cô có biết không? Ở đây, điều quan trọng không phải là trông như thế nào, mà là cô thuộc về ai."

An Hạ mỉm cười, cầm một ly nước suối, không phải rượu. "Cảm ơn, cô Thanh Vân. Tôi không cố gắng 'thuộc về' bất kỳ ai. Tôi đã quen với việc tự mình đứng vững. Vả lại, tôi đang làm việc. Tôi cần đầu óc tỉnh táo để nghe những bí mật mà các vị Giám đốc Điều hành vô tình tiết lộ sau vài ly rượu." Lời đáp trả này không chỉ phủ nhận sự gợi ý của Thanh Vân mà còn ngầm cảnh báo những người xung quanh rằng cô là tai mắt của Minh Vũ, khiến Thanh Vân không nói nên lời.

Minh Vũ đứng ở trung tâm phòng, quan sát An Hạ. Anh ta không can thiệp, nhưng ánh mắt anh ta giống như một bức tường bảo vệ vô hình. Bất cứ ai định tiếp cận An Hạ với ý đồ xấu đều phải suy nghĩ lại vì sự hiện diện của anh ta. Mãi đến khi bữa tiệc gần tàn, Minh Vũ mới bước đến chỗ cô, tay anh ta cầm hai ly rượu vang đỏ.

"Uống một chút đi, thư ký Lưu. Cô đã chiến đấu một mình rất giỏi tối nay," anh ta nói, đưa một ly cho cô.

"Tôi không uống rượu khi làm việc, Tạ tổng."

"Đây là 'thời gian xã giao'," anh ta nhấn mạnh. "Đây cũng là một phần của công việc. Hãy thư giãn. Hoặc ít nhất, giả vờ thư giãn."

An Hạ miễn cưỡng nhận ly rượu. Minh Vũ dựa vào lan can, cùng cô nhìn ra biển đêm. Sóng vỗ rì rào, và ánh trăng chiếu rọi làm nổi bật hình dáng mạnh mẽ của anh ta.

"Tôi thấy cô đã đối phó rất tốt với những lời đồn thổi," Minh Vũ nói, giọng điệu có phần khen ngợi.

"Tôi không quan tâm đến những lời đồn, Tạ tổng. Tôi quan tâm đến LX-0010," An Hạ đột ngột chuyển đề tài. Cô quyết định đẩy ranh giới.

Minh Vũ quay lại, đôi mắt anh ta nheo lại vì ngạc nhiên. "Cô đã xem tài liệu đó rồi sao? Tôi nghĩ cô chỉ chụp ảnh qua loa."

"Tôi đã cấy phần mềm gián điệp và chụp lại tất cả tài liệu liên quan đến Dự án X ở Tầng Hầm 3. Tôi biết LX-0010 là gì. Tôi biết đó là kế hoạch thao túng thị trường khiến Tập đoàn An Phát sụp đổ. Tôi biết chữ ký phê duyệt là của Chủ tịch Tạ Thiên Long." An Hạ nói dồn dập, giữ chặt ly rượu trong tay. Đây là một canh bạc nguy hiểm. Cô đang trực tiếp đối đầu với anh ta bằng sự thật mà anh ta đang cố che giấu.

Minh Vũ im lặng. Anh ta đưa ly rượu của mình lên môi, nhấp một ngụm.

"Cô thật là... táo bạo," anh ta nói, một nụ cười nửa miệng xuất hiện. "Vậy, cô đã biết. Cha tôi đã làm điều đó. Bây giờ cô định làm gì?"

"Tôi muốn biết tại sao anh giữ nó. Nếu anh biết nó là bằng chứng của tội ác, tại sao anh không tiêu hủy nó? Tại sao anh lại cho phép tôi tiếp cận khu vực đó?" An Hạ chất vấn.

Minh Vũ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc như dao găm. "Cô nghĩ tôi là gì? Kẻ bảo vệ tội ác của cha mình? Hay kẻ thù của chính ông ta?"

"Tôi không biết. Đó là lý do tôi ở đây," An Hạ đáp.

Minh Vũ đặt ly rượu xuống, bước đến gần An Hạ, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài inch. Hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào tóc cô. "Tôi giữ nó vì tôi cần nó, An Hạ. Cha tôi là một con người phức tạp. Đế chế này được xây dựng trên quyền lực và đôi khi là sự tàn nhẫn. Tôi muốn kiểm soát mọi thứ. Bao gồm cả quá khứ. Và cô... cô là một biến số thú vị."

Anh ta nhẹ nhàng nhấc ly rượu của cô lên, đưa lên miệng và uống cạn phần còn lại. "Bây giờ, hãy thư giãn. Trò chơi này không chỉ diễn ra ở Tầng Hầm 3. Nó còn diễn ra ở đây, trong căn phòng này, và trong chính trái tim cô. Bài trình bày của cô ngày mai phải chân thật. Nếu cô nói dối tôi, cô sẽ mất tất cả. Nếu cô nói sự thật... cô sẽ có được tất cả."

An Hạ cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn bất động trước sự gần gũi đột ngột và lời đe dọa ẩn ý đó. Khi Minh Vũ rời đi, cô gần như ngã quỵ xuống. Anh ta đã xác nhận mọi nghi ngờ của cô, nhưng đồng thời, anh ta đã mở ra một cánh cửa. Anh ta đang chơi một trò chơi quyền lực cao hơn nhiều, và cô là quân cờ anh ta lựa chọn.

An Hạ quay trở lại phòng. Cô không thể ngủ. Cô mở laptop, bắt đầu viết bài trình bày của mình. Cô quyết định không nói dối. Cô sẽ nói sự thật về tham vọng của mình, nhưng sẽ che giấu động cơ trả thù. Bài trình bày phải là một bức tranh về một người phụ nữ khao khát quyền lực, không phải là một người phụ nữ bị ám ảnh bởi quá khứ.

Cô viết: “Tầm nhìn của tôi trong 5 năm tới là loại bỏ mọi rủi ro có thể đe dọa sự ổn định tài chính của T&M, bao gồm cả các dự án 'Di sản' không còn phù hợp với đạo đức kinh doanh hiện đại.” Đây là một lời tuyên chiến tinh tế, gián tiếp nhắm vào Dự án X và Tạ Thiên Long, nhưng lại được gói gọn trong ngôn ngữ kinh doanh không thể bị bắt bẻ. An Hạ mỉm cười lạnh lẽo. Cô biết mình đã sẵn sàng cho ngày mai. Cô sẽ cho Tạ Minh Vũ thấy con thú hoang bên trong cô là gì.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×