Sáng hôm sau, không khí tại phòng hội nghị Vịnh Ngọc không khác gì một phòng xử án. Ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ kính lớn chiếu rọi căn phòng, làm nổi bật sự nghiêm nghị và quyền lực của những người đang ngồi ở bàn tròn gỗ mun. Khoảng hai mươi lãnh đạo cấp cao của T&M, bao gồm các Giám đốc Điều hành công ty con và một vài thành viên Hội đồng Quản trị, đều có mặt. Ở vị trí danh dự, bên cạnh Tạ Minh Vũ, là Chủ tịch Tạ Thiên Long. Ông ta, một người đàn ông ngoài sáu mươi với mái tóc hoa râm được chải chuốt cẩn thận và đôi mắt sắc lạnh không kém con trai mình, là hiện thân của đế chế T&M và quá khứ đau thương của An Hạ. Sự hiện diện của ông ta là một áp lực vô hình đè nặng lên mọi người trong phòng.
An Hạ đứng ở bục thuyết trình, trông nhỏ bé nhưng lại tỏa ra sự tự tin tuyệt đối trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo. Cô cảm nhận được ánh mắt của Minh Vũ đang dán chặt vào mình. Anh ta đang chờ đợi, không phải chờ cô thất bại, mà chờ xem cô sẽ liều lĩnh đến mức nào. Thanh Vân, thư ký cũ, ngồi ở một góc, ánh mắt đầy ghen tị và chờ đợi cô vấp ngã. Đây là cơ hội duy nhất của An Hạ để thể hiện sức mạnh của mình, không chỉ với Minh Vũ mà còn với kẻ thù lớn nhất: người cha đã hủy hoại gia đình cô.
Minh Vũ giới thiệu An Hạ bằng một giọng điệu trung lập, gần như thách thức: "Bây giờ, chúng ta sẽ nghe bài trình bày về Tầm nhìn Chiến lược cá nhân trong năm năm tới, từ thư ký mới của tôi, Lưu An Hạ. Cô ấy đã làm việc với M-Tech, và đã chứng minh được khả năng đánh giá rủi ro sắc bén. Mời cô."
An Hạ mỉm cười chuyên nghiệp, bước lên bục. Cô không dùng những slide hoa mỹ; bài trình bày của cô chỉ có một slide duy nhất: "T&M: Tăng Trưởng Bền Vững và Loại Bỏ Di Sản Rủi Ro".
"Kính thưa Chủ tịch Tạ Thiên Long, Tổng tài Tạ Minh Vũ, và các vị lãnh đạo," An Hạ bắt đầu, giọng cô rõ ràng, tự tin, không run rẩy. "Tham vọng cá nhân của tôi rất đơn giản: Đặt T&M vào vị trí không thể bị đánh bại trong 5 năm tới. Để làm điều đó, chúng ta cần hai thứ: Động lực đổi mới và Sự minh bạch tuyệt đối."
Cô bắt đầu phân tích các rủi ro. Không một lời nào của cô trực tiếp nhắc đến "An Phát" hay "LX-0010," nhưng mỗi từ đều là một mũi tên độc hại. Cô nói về "những khoản đầu tư quá khứ, dù sinh lời nhanh chóng nhưng được xây dựng trên nền tảng thao túng thị trường và thiếu đạo đức kinh doanh," gọi chúng là "Di sản rủi ro". Cô lập luận rằng, những di sản này không chỉ là mối đe dọa pháp lý và uy tín, mà còn là gánh nặng đạo đức kìm hãm sự phát triển bền vững của T&M.
"Nếu chúng ta không mạnh dạn cắt bỏ những di sản này, dù chúng đã mang lại lợi nhuận trong quá khứ, chúng sẽ trở thành ung nhọt làm suy yếu cả đế chế. Tầm nhìn 5 năm của tôi là: Thanh lọc và Tái thiết. Điều này bao gồm việc minh bạch hóa tất cả các dự án lớn từ trước năm 2010 và loại bỏ mọi hồ sơ có khả năng bị lợi dụng bởi các đối thủ cạnh tranh hoặc cơ quan quản lý."
Phòng họp chìm vào sự im lặng đáng sợ. Tất cả mọi người đều hiểu cô đang ám chỉ điều gì. Tạ Thiên Long đột ngột đặt cốc cà phê xuống, tạo ra một âm thanh giòn tan trong sự im lặng.
Minh Vũ vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt anh ta lại ánh lên sự thích thú và nguy hiểm. Anh ta đã thấy "con thú hoang" bên trong cô.
Khi An Hạ kết thúc, câu hỏi đầu tiên không đến từ Minh Vũ, mà là từ Tạ Thiên Long. "Thư ký Lưu. Cô nói về 'Đạo đức kinh doanh hiện đại'. Cô có thể cho biết, một 'dự án di sản' được coi là 'không còn phù hợp' khi nó vẫn đang giữ lợi thế cạnh tranh cho tập đoàn, là gì không?" Giọng ông ta lạnh lùng và đầy uy quyền.
"Thưa Chủ tịch," An Hạ đối diện trực tiếp với ông ta, không hề nao núng. "Một dự án không còn phù hợp là dự án mà lợi ích ngắn hạn của nó được đổi lấy sự ổn định lâu dài. Nếu một dự án tiềm ẩn rủi ro kiện tụng hoặc điều tra, nó sẽ không còn là lợi thế mà là một quả bom hẹn giờ. Đặc biệt là những dự án liên quan đến việc thao túng giá trị cổ phiếu. Đạo đức kinh doanh không phải là một lựa chọn, nó là một yêu cầu để tồn tại trong kỷ nguyên minh bạch."
Tạ Thiên Long cười khẩy, nhưng không phải là một nụ cười vui vẻ, mà là sự chế nhạo. "Cô còn trẻ, cô Lưu. Lòng trung thành và sự tàn nhẫn mới là yêu cầu để tồn tại, không phải là đạo đức."
"Lòng trung thành phải đặt vào sự phát triển lâu dài, Chủ tịch. Và sự tàn nhẫn nên được dành cho những đối thủ đe dọa sự phát triển đó, chứ không phải cho chính các cổ đông của mình," An Hạ đáp trả, không nhượng bộ.
Một giám đốc Điều hành khác xen vào, cố gắng xoa dịu tình hình: "Vậy cô Lưu, tham vọng cá nhân của cô là gì? Cô muốn gì khi giúp T&M thực hiện cuộc 'thanh lọc' này?"
An Hạ nhìn thẳng vào Minh Vũ, rồi quay lại hội trường. "Tham vọng của tôi là trở thành người không thể thay thế. Tôi muốn ngồi vào vị trí có đủ quyền lực để đảm bảo rằng những sai lầm của quá khứ sẽ không lặp lại. Tôi muốn trở thành người đứng đầu Chiến lược T&M, nơi tôi có thể đưa ra các quyết định cắt bỏ các 'di sản rủi ro' mà không cần sự phê duyệt của những người còn bị ràng buộc bởi chúng." Cô đã đặt cược tất cả vào câu trả lời này.
Minh Vũ vỗ tay, một cách chậm rãi, chỉ vài tiếng vỗ tay duy nhất trong phòng họp im lặng. "Rất thẳng thắn. Cảm ơn cô, An Hạ. Cô có thể ra ngoài."
Cuộc họp kết thúc hỗn loạn. Minh Vũ đã không bảo vệ cô, nhưng anh ta cũng không chỉ trích cô. Anh ta chỉ để cô tự đối phó với cơn thịnh nộ âm ỉ của cha anh ta và sự hoài nghi của các thành viên Hội đồng.
Ngay sau buổi họp, An Hạ nhận được tin nhắn từ Tạ Minh Vũ: "Phòng riêng biệt ở Vịnh Bảy Màu. 5 giờ chiều. Chỉ có cô và tôi." Đây là một mệnh lệnh.
Khi cô đến, đó là một phòng khách nhỏ, sang trọng với ban công nhìn ra bãi biển riêng. Tạ Thiên Long đang ngồi ở đó, một mình, uống trà. Ông ta không mời cô ngồi.
"Cô Lưu, cô có biết ai đã đề bạt cô lên vị trí này không?" Tạ Thiên Long hỏi, giọng ông ta bình tĩnh đến đáng sợ.
"Là Tổng tài Tạ Minh Vũ, thưa Chủ tịch."
"Đúng. Thằng bé có mắt nhìn người. Nhưng cô phải biết rõ giới hạn của mình. Cô có thể là thư ký của con trai tôi, nhưng cô không bao giờ được phép thách thức Di sản của T&M." Ông ta đứng dậy, bước đến gần An Hạ. "Tôi biết cô là ai. Tôi biết cô đến từ đâu. Tôi biết cô mất gì. Và tôi biết cô đang tìm kiếm cái gì."
An Hạ cảm thấy tim mình như ngừng đập. Ông ta biết mọi thứ.
"Tôi không hiểu Chủ tịch đang nói gì," cô nói, cố gắng giữ giọng nói không run rẩy.
"Đừng giả vờ nữa, cô Lưu An Hạ. Con gái của cố Chủ tịch An Thiên, người đã làm nổ tung thị trường mười năm trước. Cô nghĩ tôi không nhận ra ánh mắt căm hận trong cô sao? Cô đến đây để trả thù." Tạ Thiên Long mỉm cười, một nụ cười đầy quyền lực và khinh miệt. "Tôi đã phá hủy gia đình cô một lần. Tôi có thể làm lại. Con trai tôi đang chơi một trò chơi nguy hiểm với cô. Cô là một con cờ tốt, nhưng cờ tốt luôn bị hy sinh khi cần thiết."
"Nếu Chủ tịch biết tôi đến để trả thù," An Hạ đáp, lấy lại bình tĩnh một cách phi thường. "Vậy tại sao Chủ tịch không đuổi tôi đi? Tại sao Chủ tịch lại để tôi ở lại đây?"
"Vì tôi tò mò," Tạ Thiên Long nói, đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt ông ta. "Con trai tôi đang bảo vệ cô. Nó tin vào 'thanh lọc' và 'đạo đức'. Nó là thế hệ mới. Nhưng nó vẫn cần sự tàn nhẫn của tôi. Tôi muốn xem, cô sẽ làm gì với cái bí mật mà cô đã phát hiện ra ở Tầng Hầm 3. Cô sẽ hủy hoại T&M vì sự trả thù cá nhân, hay cô sẽ cúi đầu trước sức mạnh không thể đánh bại?"
Ông ta buông cô ra. "Hãy nhớ, cô Lưu. Cô đang sống dưới cái bóng của T&M. Đừng phạm sai lầm. Tối nay, hãy tận hưởng bữa tiệc dạ tiệc. Nhưng ngày mai, cô sẽ trở về văn phòng với một vị trí mới."
Tạ Thiên Long rời đi, để lại An Hạ một mình trong căn phòng. Lời nói của ông ta không chỉ là một lời đe dọa; đó là một sự chấp nhận. Cô đã được công nhận là đối thủ xứng tầm, nhưng cũng bị cảnh báo về sự bảo vệ của Minh Vũ.
Tối hôm đó là buổi Dạ tiệc Lãnh đạo T&M. An Hạ quyết định chọn một chiếc đầm đỏ rực rỡ, hoàn toàn đối lập với bộ váy navy đêm trước. Đây là tuyên bố của cô: cô là một con thú hoang, không phải là một con mèo nhà.
Cô bước vào phòng tiệc, lập tức thu hút mọi sự chú ý. Minh Vũ, trong bộ suit tuxedo đen, đang nói chuyện với một nhóm cổ đông lớn. Anh ta quay lại, nhìn thấy cô, và ánh mắt anh ta bùng lên một ngọn lửa. Anh ta không ngần ngại bước qua đám đông để đến chỗ cô.
"Cô đã chọn màu đỏ," Minh Vũ nói, giọng anh ta trầm và khàn. "Màu của chiến thắng, hay màu của sự nguy hiểm?"
"Tùy vào cách Tạ tổng diễn giải," An Hạ đáp, cô đã lấy lại toàn bộ sự tự tin sau cuộc đối đầu với Tạ Thiên Long. "Cha anh đã nói chuyện với tôi."
Minh Vũ nhướng mày. "Ông ấy nói gì?"
"Ông ấy nói ông ấy biết tôi là ai. Ông ấy biết tôi đang tìm kiếm cái gì. Và ông ấy nói anh đang bảo vệ tôi."
Minh Vũ đưa tay đặt lên eo cô một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, kéo cô vào gần hơn. "Tôi không bảo vệ cô, An Hạ. Tôi đang kiểm soát cô. Một con thú hoang cần một chiếc xích vàng. Cô đã chứng minh cô có thể làm rung chuyển Hội đồng Quản trị bằng một bài trình bày. Cô có tiềm năng trở thành đối tác, hoặc kẻ hủy diệt. Tôi sẽ không để cô ngoài tầm mắt."
"Vậy, tôi được thăng chức?" An Hạ hỏi, hơi thở cô gần như nghẹt lại vì sự gần gũi này.
"Đúng vậy. Cô sẽ trở thành Trưởng Phòng Phân tích Chiến lược Đặc biệt, trực tiếp báo cáo cho tôi. Quyền hạn của cô sẽ mở rộng sang việc rà soát và đánh giá tất cả các dự án lớn, bao gồm cả 'di sản'. Tôi đang trao cho cô chính công cụ để cô tìm kiếm sự trả thù của mình." Minh Vũ nói, ghé sát vào tai cô, hơi thở anh ta ấm áp và quyến rũ. "Bây giờ, hãy nhảy với tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau nhảy múa trên sự nguy hiểm."
Minh Vũ dẫn cô ra sàn nhảy. Trong điệu Valse chậm rãi, cơ thể họ gần như dán vào nhau. An Hạ cảm thấy sự ấm áp và sức mạnh của anh ta. Mối quan hệ giữa họ đã chuyển từ Tổng tài - Thư ký thành một mối liên minh nguy hiểm, một vũ điệu của quyền lực và khao khát.
"Tôi biết điều này không chỉ là công việc, Tạ tổng," An Hạ thì thầm.
"Đúng vậy, cô An Hạ," Minh Vũ trả lời, siết chặt tay cô. "Đây là sự trả thù, là quyền lực, và... là sự thu hút không thể chối bỏ. Tôi muốn xem, điều gì sẽ sụp đổ trước. T&M, hay bức tường thành cô xây dựng quanh trái tim mình."
Điệu nhạc kết thúc, nhưng sự căng thẳng giữa họ không hề giảm bớt. Cô biết mình đã bước vào một trò chơi mà cô không thể rút lui. Vị trí mới này không chỉ là cơ hội để cô tiếp cận bằng chứng cao hơn, mà còn là một cái bẫy cảm xúc do chính Tạ Minh Vũ giăng ra.