Quán cà phê nhỏ nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống từng góc bàn gỗ. Hạ Linh chọn nơi gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con phố ngập tràn ánh sáng chiều. Cô đến sớm hơn mười phút, lòng bồn chồn như chờ một điều gì đó vừa quen vừa lạ.
Khi cánh cửa mở ra, Nam Phong bước vào. Anh mặc sơ mi trắng đơn giản, không còn vẻ xa cách như lần trước trong buổi tiệc. Nụ cười nhẹ trên môi khiến anh trông gần gũi hơn, như chàng trai năm nào từng đạp xe bên cô dưới hàng phượng vĩ.
— Xin lỗi, anh đến muộn một chút. — Anh ngồi xuống, giọng nói trầm ấm.
Hạ Linh khẽ lắc đầu:
— Em cũng mới tới thôi.
Khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, chỉ còn tiếng thìa chạm vào ly sứ. Rồi bất ngờ, Nam Phong mở lời:
— Em còn nhớ ngày chúng ta chia tay trước cổng trường không? Anh vẫn nghĩ, nếu lúc đó anh can đảm hơn, mọi chuyện có lẽ đã khác.
Hạ Linh thoáng giật mình. Câu nói ấy kéo ký ức trở lại như cuộn phim quay chậm: buổi chiều nắng nhạt, cô gái nén nước mắt, chàng trai im lặng quay đi. Cả hai đã mang theo khoảng lặng ấy suốt nhiều năm.
— Em nhớ. — Cô khẽ đáp, giọng nghèn nghẹn. — Khi ấy em cũng từng hy vọng anh sẽ níu lại, nhưng cuối cùng… chúng ta vẫn buông tay.
Nam Phong cúi đầu, đôi bàn tay đan vào nhau đầy nuối tiếc:
— Anh ra đi vì muốn tìm một tương lai vững chắc hơn. Nhưng càng cố gắng, anh càng thấy mình đánh mất thứ quan trọng nhất.
Hạ Linh ngước lên, ánh mắt gặp ánh mắt. Nơi đáy mắt anh vẫn là sự dịu dàng mà cô từng quen thuộc. Một thoáng tim cô run lên, như thể những năm tháng xa cách chỉ là một giấc mơ dài.
Họ kể cho nhau nghe về những năm tháng vừa qua: những chuyến công tác dài ngày của anh, những đêm thức trắng của cô bên máy tính; niềm vui, nỗi buồn, và cả những cô đơn giấu kín. Mỗi lời kể ra, khoảng cách vô hình lại dần thu hẹp.
— Lạ thật, — Hạ Linh cười khẽ, — bao năm không gặp, vậy mà ngồi đây vẫn có cảm giác thân thuộc như ngày nào.
Nam Phong mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
— Có lẽ vì chúng ta chưa bao giờ thực sự quên nhau.
Ngoài cửa sổ, đèn đường bật sáng, dòng người vội vã trôi qua. Nhưng ở góc quán nhỏ ấy, thời gian như ngừng lại, chỉ còn hai trái tim đang tìm lại nhịp đập xưa cũ.