Buổi cà phê kết thúc, Hạ Linh trở về căn hộ nhỏ của mình. Ánh đèn vàng trong phòng khách hắt xuống bàn làm việc chất đầy tài liệu. Cô thả túi xách xuống ghế, tựa lưng, nhưng tâm trí không sao tách khỏi hình ảnh Nam Phong.
Mười năm trôi qua, họ đã khác xưa rất nhiều. Cô – một quản lý dự án, sống độc lập giữa thành phố ồn ào. Lịch trình dày đặc, những cuộc họp liên miên khiến cô quen với việc tự mình chống chọi. Còn anh – một doanh nhân trẻ thành đạt, vừa được nhắc tên trong danh sách những gương mặt nổi bật của ngành. Thế giới của họ, tưởng chừng chẳng còn giao thoa.
Hạ Linh mím môi, thở dài.
“Anh ấy đi xa quá rồi… còn mình thì vẫn đứng ở vạch cũ.”
Cùng lúc đó, trong căn hộ cao tầng nơi Nam Phong sống, khung cảnh hoàn toàn trái ngược. Không gian sang trọng, gọn gàng nhưng lạnh lẽo. Anh ngồi trên ghế sofa, trên tay là một ly rượu vang đỏ sóng sánh. Nhìn qua ô cửa kính, ánh đèn thành phố trải dài bất tận, nhưng lòng anh lại trống trải lạ thường.
Gặp lại Hạ Linh, những cảm xúc tưởng chừng chôn vùi đã bùng lên. Song, anh cũng nhận ra khoảng cách lớn lao giữa hai người. Cuộc sống của anh gắn liền với các buổi ký kết, những chuyến công tác, còn cô… vẫn giữ được nét giản dị, bình lặng như xưa.
Anh cười nhạt.
— Mình đã khác nhau nhiều quá rồi… Nhưng sao vẫn không thể rời mắt khỏi cô ấy?
Những ngày sau đó, họ nhắn tin cho nhau nhiều hơn. Những câu chuyện xoay quanh công việc, cuộc sống, thoạt nhìn đơn giản nhưng ẩn sau là sự quan tâm ngày một rõ rệt.
Một buổi tối, Nam Phong hẹn Hạ Linh đi ăn. Trong nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng dịu nhẹ phản chiếu trên gương mặt cô. Hạ Linh có phần ngượng ngùng, tay xoay xoay chiếc ly nước.
— Em thấy… chúng ta bây giờ khác xa quá, — cô khẽ nói. — Anh thì bận rộn với công việc lớn, còn em chỉ loay hoay với những dự án nhỏ.
Nam Phong đặt dao nĩa xuống, ánh mắt kiên định:
— Đừng tự hạ thấp mình như thế. Anh thành công cũng từ những dự án nhỏ mà đi lên. Em chính là điểm tựa khiến anh nhớ về những giá trị thật.
Hạ Linh thoáng lặng người. Dù vậy, trong lòng cô vẫn chập chờn nỗi lo. Khoảng cách không chỉ là công việc, mà còn là môi trường, thói quen, và cả cách sống. Liệu họ có thể bước vào thế giới của nhau lần nữa?
Nhưng ngay khi Nam Phong đưa tay khẽ gạt lọn tóc rơi trên má cô, ánh mắt dịu dàng không đổi, Hạ Linh chợt hiểu: Dù khoảng cách có xa đến đâu, trái tim vẫn tìm về cùng một nhịp.