Huyền Lạc đứng trước gương, thắt lại cà vạt một cách hoàn hảo. Bên ngoài, anh là một người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán, một bức tường thành vững chắc không gì có thể lay chuyển. Nhưng bên trong, anh lại đang run rẩy. Anh biết lời nói dối sắp được thốt ra trước mặt hàng trăm phóng viên sẽ là sợi dây siết chặt chiếc cùm định mệnh lên tay mình và Ly.
"Cậu chủ, xe đã sẵn sàng," Trợ lý Hoài thông báo, giọng đầy lo lắng.
Lạc gật đầu. "Hoài, tôi muốn mọi thông tin về cuộc gặp gỡ đêm hôm đó phải bị xóa sạch. Không để lại bất kỳ dấu vết nào."
"Đã làm theo lệnh của cậu. Nhưng e rằng cô An Ly sẽ không dễ dàng bỏ cuộc."
"Cô ta sẽ phải bỏ cuộc," Lạc nói, ánh mắt kiên quyết. "Tôi sẽ khiến cô ta tin rằng tôi không xứng đáng để cô ta phải bận tâm."
Chiếc xe lăn bánh, đưa Lạc đến nơi tổ chức buổi họp báo. Anh bước xuống, đối diện với hàng trăm ống kính máy ảnh đang chĩa thẳng vào mình. Anh nở một nụ cười xã giao lạnh nhạt, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh đang cầu xin Ly không xem bản tin này.
An Ly ngồi trong studio vẽ của mình, cố gắng tập trung vào bức tranh nhưng không thể. Chiếc khuy áo măng sét của Lạc vẫn nằm trong lòng bàn tay cô, ấm nóng và nặng trĩu. Cô quyết định, cô không thể để một người có ánh mắt chất chứa nhiều đau khổ như vậy phải chịu đựng một mình. Cô sẽ tìm gặp anh ta.
Cô cầm điện thoại, tìm kiếm thông tin về Tập đoàn Huyền Hắc và Huyền Lạc. Mọi thứ đều được mã hóa và bảo mật, nhưng với khả năng nhạy cảm đặc biệt, Ly có thể cảm nhận được những dòng chảy năng lượng của các mạng lưới. Cô tình cờ tìm thấy thông tin về một buổi họp báo khẩn cấp.
Ly vội vã chạy đến một quán cà phê gần đó, nơi chiếc tivi đang chiếu trực tiếp buổi họp báo.
Huyền Lạc đứng trên bục, vẻ mặt điềm tĩnh. "Hôm nay, tôi muốn thông báo một tin vui. Tôi và tiểu thư Tề Lam, con gái của tập đoàn Tề Á, sẽ chính thức đính hôn. Đám cưới sẽ diễn ra vào tháng tới."
Lời nói của Lạc như một tiếng sét đánh ngang tai Ly. Mọi hy vọng trong cô tan vỡ. Hóa ra, sự lạnh lùng của anh ta không phải là để bảo vệ cô, mà là vì anh ta đã có người khác. Nước mắt Ly lăn dài. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã tin vào một mối liên kết vô hình. Chiếc khuy áo măng sét trong tay cô bỗng trở nên lạnh lẽo.
Nhưng rồi, Ly chợt nhận ra điều gì đó bất thường. Khi Lạc nói câu đính hôn, ánh mắt anh ta không hề nhìn vào Tề Lam, mà lại nhìn thẳng vào ống kính máy quay, như thể đang nói với một ai đó khác. Và cô cảm nhận được một luồng bi thương sâu sắc ẩn dưới vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta.
Sự nhạy cảm đặc biệt của Ly mách bảo cô rằng đây không phải là sự thật. Đây là một vở kịch hoàn hảo.
Ly lau nước mắt. Nàng biết mình phải làm gì. Cô sẽ không bỏ cuộc. Cô phải tìm cách tiếp cận anh ta, không phải như một người tình, mà như một người đồng hành, để khám phá sự thật về lời nguyền.
Lạc trở về văn phòng, cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức hơn cả sau trận chiến. Anh đã thành công. Ly sẽ nghĩ anh là một kẻ bạc bẽo, một kẻ đã chọn lợi ích cá nhân. Đó là điều tốt nhất cho cô.
Đúng lúc đó, Trợ lý Hoài bước vào. "Cậu chủ, có một cô gái lạ mặt muốn gặp cậu. Cô ấy nói là muốn xin việc."
"Hoài, tôi không có thời gian. Hãy đuổi cô ta đi."
"Nhưng... cô ấy nói cô ấy có thể giúp cậu giải quyết vấn đề của huyết thống An."
Lạc đột ngột ngẩng đầu. "Cho cô ta vào."
Ly bước vào phòng làm việc của Lạc, vẻ mặt bình thản nhưng đôi mắt lại sáng lên một cách kiên định. Lạc nhìn Ly, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể.
"Cô đến đây làm gì?" Anh hỏi, giọng nói cứng rắn. "Tôi đã nói cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi."
"Tôi đến để xin việc, thưa ngài Huyền Lạc," Ly đáp, giọng nói bình thản đến lạ. "Vị trí thư ký, trợ lý, bất cứ thứ gì cũng được. Tôi có một vài kỹ năng đặc biệt có thể giúp ngài trong các dự án về di sản cổ xưa."
Lạc bật cười. "Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Cô gái này, tôi không biết cô tìm hiểu được gì, nhưng tôi khuyên cô nên tránh xa gia tộc Huyền Hắc càng sớm càng tốt."
"Ngài nghĩ rằng tôi sẽ tin vở kịch đính hôn của ngài sao?" Ly hỏi, đi thẳng vào vấn đề, khiến Lạc sững sờ. "Ánh mắt của ngài không hề nói dối. Ngài đang che giấu một bí mật, và tôi tin rằng bí mật đó liên quan đến lời nguyền về Vết Cắt Định Mệnh."
Lạc nhìn Ly, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Cô biết quá nhiều rồi đấy." Anh tiến lại gần, cúi xuống, giọng nói đầy đe dọa. "Đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng bị lừa. Dù cô có cố gắng bao nhiêu, cô cũng sẽ không thể vượt qua bức tường này."
Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự thấu hiểu. "Bức tường mà ngài đã tự mình xây dựng... để bảo vệ chính ngài và để bảo vệ cả tôi. Tôi hiểu. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ chứng minh rằng Huyết thống An không phải là sự hủy diệt, mà là một phần của lời giải."
Lạc bất động, nhìn vào đôi mắt của Ly. Anh thấy sự kiên định, lòng dũng cảm và một tình cảm không thể gọi tên đang dâng lên từ cô. Anh biết rằng anh không thể đẩy cô đi bằng lời nói được nữa.
Lạc lùi lại, nhìn vào bản sơ yếu lý lịch Ly đưa. "Được thôi," anh nói, giọng nói nặng trĩu. "Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô sẽ trở thành trợ lý đặc biệt của tôi."
Ly mỉm cười. Nàng biết, từ nay trở đi, họ sẽ ở gần nhau, nhưng lại xa cách nhất. Cuộc chiến thầm lặng bắt đầu. Nàng là người đã bước vào chiếc lồng trách nhiệm của anh, chấp nhận cuộc chơi của định mệnh.