Sau đêm Ly thâm nhập vào Phòng Tuyệt Mật và đối diện với sự thật, mối quan hệ giữa Huyền Lạc và An Ly đã chuyển sang một trạng thái mới: sự đồng lõa bi thương.
Dù bên ngoài, Lạc vẫn duy trì lớp vỏ bọc lạnh lùng và lịch thiệp với vị hôn thê giả Tề Lam, nhưng trong văn phòng làm việc, Ly đã trở thành người bạn tâm giao duy nhất của anh. Họ dành nhiều giờ để nghiên cứu các tài liệu cổ xưa về Lời Nguyền, cùng nhau tìm kiếm khe hở trong "Thỏa thuận Ma thuật" đã được tổ tiên hai bên thiết lập.
Sự gần gũi về tinh thần này không thể tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm. Ly bị cuốn hút bởi gánh nặng mà Lạc đang gánh vác, bởi sự cô độc ẩn sau vẻ ngoài quyền lực. Còn Lạc, anh bị Ly mê hoặc bởi sự kiên định, ánh sáng và sự hồn nhiên mà cô mang lại – những điều mà cuộc đời anh chưa bao giờ có được.
Một buổi chiều mưa, họ đang ở trong văn phòng, nghiên cứu một bản đồ phả hệ cổ. Ly đưa tay chỉ vào một ký hiệu bị xóa mờ. Lạc cúi người sát lại để xem. Hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy Ly.
Khoảnh khắc đó, rào cản lý trí giữa họ sụp đổ. Họ không còn là Huyền Lạc, người thừa kế bị nguyền rủa, và An Ly, cô gái bị cấm kỵ. Họ chỉ là một người đàn ông và một người phụ nữ bị định mệnh đẩy vào nhau.
Ly ngước nhìn lên. Ánh mắt Lạc chứa đầy sự giằng xé giữa ham muốn mãnh liệt và nỗi sợ hãi tột cùng. Anh biết rõ điều này là sai, là sự phản bội đối với gia tộc và sự nguy hiểm đối với Ly, nhưng anh không thể chống lại được nữa.
Lạc nhẹ nhàng đặt tay lên má Ly, ngón tay run rẩy. "Nếu... nếu khoảnh khắc này là khoảnh khắc cuối cùng của tôi..."
"Đừng nói vậy," Ly thì thầm, cô cũng đưa tay lên chạm vào tay anh. "Chúng ta không cần phải chọn giữa sự sống và tình yêu."
"Nhưng nếu chúng ta không có lựa chọn nào khác?"
Ly không trả lời. Cô chỉ kéo anh lại gần.
Nụ hôn đầu tiên của họ không phải là sự dịu dàng, mà là một sự bùng nổ của khao khát bị dồn nén, của sự tuyệt vọng và tình yêu cấm đoán. Nó mang vị của sự tan vỡ và lời thề nguyền.
Họ tách nhau ra, cả hai đều thở dốc. Cả căn phòng như ngừng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài.
Ngay sau nụ hôn đó, Ly cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội ập đến, kèm theo một cảm giác choáng váng chưa từng có. Nhưng cơn đau của cô không đáng sợ bằng những gì xảy ra với Huyền Lạc.
Đột nhiên, mọi bóng đèn trong văn phòng chập chờn, rồi tắt hẳn. Máy tính trên bàn bỗng nhiên phát ra tiếng kêu bíp lớn và toàn bộ dữ liệu đang nghiên cứu bị mất sạch.
"Chuyện gì thế này?" Ly ôm đầu, cố gắng định thần.
Lạc đứng dậy, khuôn mặt tái mét, không phải vì sự cố kỹ thuật, mà vì một điều khác. Anh nhìn xuống cánh tay mình. Một luồng ánh sáng xanh mờ ảo đang tỏa ra từ da anh, và anh cảm thấy một sự suy kiệt năng lượng kinh hoàng đang kéo đến.
"Lời nguyền..." Lạc nghiến răng. "Nó phản ứng rồi."
Ly nhìn quanh văn phòng tối đen. Đây không phải là một sự cố mất điện bình thường. Nó là sự rút cạn năng lượng một cách có chủ đích. Sự gần gũi của họ đã kích hoạt "Thỏa thuận Ma thuật" ở cấp độ mới.
"Sự giao thoa huyết thống đã gây ra sự mất cân bằng. Năng lượng của Huyền Hắc đang bị rút cạn để cảnh báo," Lạc giải thích, giọng anh khản đặc. "Nếu chúng ta tiếp tục, nó sẽ không chỉ là mất điện hay mất dữ liệu nữa. Nó sẽ là sự sụp đổ kinh tế, là bệnh tật, là cái chết."
Lạc hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh bước lùi lại Ly, xa khỏi hơi ấm của cô, xa khỏi sự mê hoặc của cô.
"Cô thấy chưa, An Ly? Đây là cái giá của một nụ hôn. Cô đã đến quá gần rồi." Lạc nói, ánh mắt chứa đầy sự đau khổ.
"Nhưng tại sao nó lại rút cạn năng lượng của gia tộc ngài, chứ không phải của tôi?" Ly hỏi, cô cảm nhận được sức mạnh của mình đang tăng lên một cách kỳ lạ.
"Vì Lời Nguyền được lập ra để bảo vệ một trong hai bằng cách hy sinh người còn lại. Theo tài liệu của Huyền An, gia tộc Huyền luôn là bên phải gánh chịu sự tổn thất trước để đảm bảo huyết thống An được bảo toàn. Mục đích là để cô được sống an toàn, Ly à."
Lạc tiến đến mở cửa. Trợ lý Hoài chạy vào, hốt hoảng. "Cậu chủ, toàn bộ hệ thống dự phòng bị quá tải. Chúng ta vừa mất một phần lớn dữ liệu mật về dự án..."
"Không sao," Lạc cắt lời Hoài, ánh mắt anh nhìn Ly đầy tuyệt vọng và cứng rắn. "Chỉ là một sự cố kỹ thuật. Hãy khôi phục lại. Và từ nay, cô Ly sẽ chỉ làm việc về các dự án không liên quan đến bí mật gia tộc. Cô ấy sẽ không được phép ở gần bất kỳ tài liệu nào của Huyền Hắc nữa."
Lạc đã dựng lên rào cản vật lý một lần nữa, nhưng Ly biết, anh đang cố gắng cứu cô.
Ly nhìn theo bóng anh đi khuất. Cảm giác đau đầu đã dịu đi, nhưng nó để lại trong đầu cô một ký ức ngắn ngủi và mơ hồ: hình ảnh một cô gái cổ xưa, khuôn mặt giống hệt cô, đang khóc trong vòng tay một người đàn ông.
Cô ấy đang gọi tên mình... Huyền An... Ly nhận ra, cô không chỉ là An Ly, cô còn là mảnh ghép ký ức của tổ tiên mình.