Sự hợp tác thành công trong Chương 6 đã tạo ra một niềm hy vọng mong manh cho Huyền Lạc và An Ly. Họ biết rằng dù lời nguyền có mạnh mẽ đến đâu, nó vẫn có thể bị vượt qua nếu họ cùng nhau chiến đấu. Tuy nhiên, sự "táo bạo" này không qua mắt được những người nắm giữ bí mật lâu đời nhất của gia tộc Huyền.
Một ngày nọ, khi Lạc và Ly đang nghiên cứu tài liệu trong văn phòng, một người đàn ông lớn tuổi, gầy gò nhưng ánh mắt sắc bén, bước vào. Đó là Ông Nội Trưởng, người gác đền của gia tộc Huyền, người đã sống gần một thế kỷ và là người duy nhất nắm rõ toàn bộ chi tiết về Lời Nguyền.
Ông Nội Trưởng nhìn Ly bằng ánh mắt dò xét, đầy lạnh lẽo, rồi chuyển sang Lạc bằng sự thất vọng sâu sắc.
"Cháu đã vi phạm quy tắc, Huyền Lạc," Ông Trưởng nói, giọng ông trầm và nặng nề như tiếng chuông đồng cổ. "Cô gái này, huyết thống An, đã xuất hiện quá gần cháu, quá lâu. Hậu quả của đêm xảy ra sự cố kỹ thuật vừa rồi không chỉ là mất dữ liệu. Nó là một lời cảnh báo từ Nguồn Cội."
Lạc đứng chắn trước Ly, tôn trọng nhưng kiên quyết. "Cháu biết, thưa Ông. Nhưng cháu đang kiểm soát tình hình. Cô ấy đang giúp cháu tìm cách hóa giải nó."
"Hóa giải? Cháu nghĩ mình có thể lật ngược lại thề ước đã được khắc vào linh hồn của tổ tiên sao?" Ông Nội Trưởng cười khẩy. "Lời Nguyền không phải là sự trừng phạt. Nó là một sự bảo vệ được trả giá bằng Tình Yêu. Cháu đã đọc nhật ký của Huyền An, nhưng cháu đã bỏ sót chi tiết tàn khốc nhất."
Ông Trưởng tiến lại gần, chỉ thẳng vào Ly. "Cô gái, cô cảm thấy mình có năng lượng ấm áp, có khả năng chữa lành phải không? Đó không phải là sức mạnh của cô. Đó là cái giá mà người yêu của Huyền An đã phải trả. Ông ấy đã hy sinh linh hồn mình để hóa giải một phần lời nguyền, biến nó thành một cơ chế bảo vệ mới."
"Cơ chế bảo vệ?" Ly hỏi, lòng cô bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự.
"Đúng vậy. Khi huyết thống Huyền và An yêu nhau, Lời Nguyền sẽ không giết chết cô. Nó sẽ rút cạn Sự Sống từ Huyền Lạc để đổi lấy sức mạnh và sự an toàn tuyệt đối cho cô. Mọi sự suy yếu của gia tộc Huyền đều biến thành sự củng cố cho cô. Đó là cách huyết thống An được đảm bảo tồn tại."
Ông Trưởng nhìn thẳng vào Lạc. "Cháu đang cảm thấy suy kiệt, phải không? Cháu cảm thấy lạnh, cảm thấy đau nhói ở tim, phải không? Đó là bởi vì sức sống của cháu đang nuôi dưỡng cô ấy. Càng ở gần, cháu càng dâng hiến. Tình yêu của cháu không phải là sự sống, mà là sự dâng hiến đến chết."
Ly lùi lại, kinh hoàng. Cô nhớ lại cảm giác sức mạnh dâng trào sau nụ hôn, sự lành lại nhanh chóng của vết thương. Hóa ra, cô đang sống sót và mạnh mẽ hơn nhờ cái giá là sinh mệnh của Lạc.
"Không... đó không thể là sự thật!" Ly run rẩy.
"Sự thật luôn tàn khốc hơn những gì cô nghĩ, An Ly," Ông Trưởng nói, giọng ông không còn giận dữ mà đầy bi thương. "Người yêu của Huyền An đã chọn cô ấy sống. Nếu cháu và Huyền Lạc lặp lại điều đó, Ly sẽ được bảo toàn, nhưng Huyền Lạc sẽ không còn gì cả, không chỉ là tài sản hay quyền lực, mà là sự tồn tại."
Ông quay sang Lạc, giọng cầu xin. "Cháu phải làm điều đúng đắn, cháu trai. Cháu phải tự tay đẩy cô ấy ra xa, khiến cô ấy nghĩ rằng cháu không yêu cô ấy, rằng cháu đã chọn Tề Lam. Đó là cách duy nhất để ngăn chặn sự dâng hiến tự hủy diệt này."
Lạc đứng im lặng. Lời cảnh báo này đã xác nhận nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của anh. Anh không chỉ đối diện với sự sụp đổ của gia tộc, mà còn là sự hủy hoại sinh mệnh của chính mình để người mình yêu được an toàn. Anh đã sẵn sàng cho sự hy sinh đó, nhưng anh không muốn Ly biết.
"Cháu sẽ làm theo lời ngài, Ông Trưởng," Lạc đáp, giọng anh trầm và không cảm xúc.
Ông Trưởng gật đầu, khuôn mặt hiện rõ sự đau khổ. "Ta hy vọng cháu đủ sức mạnh để tàn nhẫn với chính mình."
Sau khi Ông Trưởng rời đi, Ly bước đến bên Lạc, nước mắt chảy dài.
"Huyền Lạc, ngài phải nói cho tôi biết. Ngài cảm thấy thế nào? Ngài có thực sự bị suy yếu không?"
Lạc quay lưng lại với cô. Anh không muốn cô nhìn thấy sự đau khổ trên khuôn mặt mình. Anh phải hành động theo vỏ bọc.
"Tôi không cần cô thương hại, An Ly. Tôi đã nói rồi, công việc của cô đã kết thúc. Tôi đã có dữ liệu. Hãy rời khỏi đây," Lạc nói, giọng anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, cố ý tạo ra sự tàn nhẫn để đẩy cô đi.
"Tôi sẽ không đi! Tôi sẽ không chấp nhận được sự hy sinh này! Ngài không thể làm điều đó với tôi!" Ly hét lên, sự tuyệt vọng làm cô mất kiểm soát.
Lạc quay lại, ánh mắt anh đầy giận dữ giả tạo. "Cô nghĩ mình là ai mà đòi quyết định cuộc đời tôi? Tôi là Huyền Lạc, người thừa kế của gia tộc Huyền. Tôi phải gánh vác trách nhiệm này! Hơn nữa, tôi đang đính hôn. Cô chỉ là một trợ lý nhỏ bé. Đừng lầm tưởng sự hợp tác này là thứ gì đó lớn lao hơn."
Lạc đã thành công. Ly lùi lại, bị tổn thương sâu sắc bởi sự tàn nhẫn cố ý của anh. Cô hiểu rằng anh đang làm điều này để bảo vệ cô, nhưng lời nói đó lại là nhát dao sắc bén nhất.
Ly không nói thêm lời nào. Cô thu dọn đồ đạc một cách vội vã và rời khỏi văn phòng, mang theo sự thật kinh hoàng: tình yêu của cô chính là bản án tử hình đối với người cô yêu.