Sân trường chiều ấy vang lên tiếng bóng va đập dồn dập. Sân thể thao rộn rã tiếng hò reo, từng nhóm nam sinh chen chúc xem trận bóng rổ giữa các lớp. Ở trung tâm, nổi bật nhất vẫn là Minh Hạo – dáng cao gầy, từng bước chạy nhanh nhẹn, gương mặt toát ra vẻ ngông cuồng tự tin.
Anh vừa dẫn bóng vừa cười khẩy, nụ cười nửa khinh thường nửa thách thức, khiến đối thủ vừa bực bội vừa bất lực. Trái bóng rổ bật khỏi mặt sân, vút lên cao rồi lao xuống rổ, tạo nên tiếng “soạt” giòn giã. Đám đông nổ tung trong tiếng vỗ tay, reo hò.
“Đúng là Minh Hạo, chẳng bao giờ chịu thua ai.”
“Cậu ta vừa điển trai vừa giỏi thể thao, nhưng mà ngông cuồng lắm, chẳng coi ai ra gì.”
Những lời bàn tán ấy dường như chẳng chạm đến tai anh. Minh Hạo đứng giữa sân, áo sơ mi đã bỏ ra ngoài quần từ bao giờ, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh vẫy tay chào đám bạn rồi vắt khăn qua vai, cầm chai nước tu ừng ực. Vẻ bất cần ấy càng khiến anh trở nên nổi bật giữa đám đông.
Nhưng ít ai biết, sau dáng vẻ kiêu ngạo ấy lại là một khoảng trống không thể lấp đầy.
Khi đám bạn tản đi hết, sân trường chỉ còn vài người dọn dẹp. Minh Hạo lặng lẽ ngồi xuống bậc thềm, đôi mắt dõi về phía xa. Trời đã ngả hoàng hôn, ánh nắng chiều trải dài trên sân, kéo theo cái bóng cô độc của anh.
Trong túi áo, điện thoại rung nhẹ. Một tin nhắn ngắn gọn từ người cha bận rộn: “Hôm nay không về ăn cơm. Tự lo đi.” Minh Hạo khẽ cười, nụ cười lạnh nhạt đến mức chính bản thân anh cũng thấy chua xót.
Đối với nhiều người, anh là kẻ ngông nghênh, nổi loạn, bất cần. Nhưng chỉ mình anh biết, tất cả những trò quậy phá, những lời châm chọc, những ánh mắt thách thức… chỉ là cách để che đi sự trống trải bên trong. Ở nhà, chỉ có căn phòng rộng lớn và im lặng đến nghẹt thở.
Anh ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh mái tóc ướt sũng của An Nhiên dưới cơn mưa hôm trước bất giác hiện về. Ánh mắt trong veo của cô, sự lúng túng ngượng ngùng khi anh chìa áo khoác che mưa, tất cả như một gam màu dịu dàng chen vào bức tranh ảm đạm của anh.
Có lẽ, chính vì sự ngoan hiền ấy, mà An Nhiên trở thành người duy nhất khiến anh thấy mình không cần phải tỏ ra bất cần nữa.
Tiếng giày loẹt xoẹt vang lên trên hành lang. Minh Hạo mở mắt, thoáng bắt gặp bóng dáng quen thuộc đi ngang qua – dáng vẻ nhỏ nhắn, bước chân chậm rãi, tay ôm chặt tập vở vào ngực.
Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh, nhanh đến mức chẳng ai kịp nhận ra. Rồi ngay sau đó, vẻ mặt lại trở về lạnh lùng như cũ. Anh đứng dậy, nhét tay vào túi quần, cất bước về hướng ngược lại, chẳng buồn chào lấy một câu.
Minh Hạo biết rõ: anh là kẻ ngông cuồng, còn cô – An Nhiên – là cô gái ngoan hiền mà cả thế giới đều yêu mến. Hai thế giới tưởng chừng chẳng thể giao nhau. Nhưng định mệnh, một khi đã bắt đầu, nào dễ dừng lại?