Mùa hè ở thị trấn nhỏ lúc nào cũng rực rỡ và ồn ào. Những buổi trưa, tiếng ve kêu như thiêu đốt cả không gian, nhưng đến chiều, gió sông thổi về lại mang theo hơi mát dịu dàng. Con đường dẫn ra bờ sông uốn quanh những rặng tre xanh, in bóng xuống mặt nước lấp loáng ánh vàng hoàng hôn.
An Nhiên thường ghé nơi này sau giờ tan học. Đối với cô, bờ sông mùa hạ không chỉ là chốn bình yên để gió cuốn đi mệt mỏi, mà còn là nơi cất giữ nhiều mơ mộng tuổi trẻ. Hôm ấy, cô đang ngồi trên phiến đá lớn, hai bàn chân khẽ đung đưa chạm vào làn nước mát lạnh.
“Thì ra cậu hay trốn ra đây.”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, khiến An Nhiên giật mình quay lại. Minh Hạo đứng đó, dáng vẻ lười nhác với tay đút túi quần, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút gì đó vừa tinh nghịch vừa tò mò.
“Đây… không phải chỗ của riêng tớ.” An Nhiên nói khẽ, có phần lúng túng.
Anh nhún vai, bước lại gần rồi ngồi xuống cạnh cô. Khoảng cách không xa, đủ để hơi thở mùa hạ của anh thoảng qua làm tim cô đập nhanh hơn một nhịp.
Hai người im lặng một lúc. Tiếng gió xào xạc qua tán tre, tiếng nước vỗ bờ từng nhịp, tất cả như tạo thành bản nhạc nền cho khoảnh khắc ấy.
“Cậu định thi vào trường nào?” Anh bất ngờ hỏi.
An Nhiên chớp mắt, rồi mỉm cười: “Tớ muốn thi vào sư phạm. Dù sao, làm cô giáo chắc hợp với tính cách của tớ.”
“Còn cậu?” Cô hỏi lại.
Minh Hạo ngẩng đầu nhìn xa xăm, nơi ánh nắng chiều nhuộm đỏ mặt sông. Khóe môi anh nhếch lên, nửa như đùa cợt, nửa như thật lòng: “Tớ chẳng biết. Nhưng… nếu cậu ở đâu, tớ sẽ tìm đến đó.”
An Nhiên thoáng ngẩn ra, không biết nên đáp thế nào. Trái tim thiếu nữ bỗng rung động bởi một câu nói tưởng chừng ngông cuồng, nhưng lại ấm áp lạ thường.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Này, An Nhiên, nếu một ngày nào đó, chúng ta không còn học chung, không còn gặp nhau mỗi ngày… thì cậu có nhớ đến tớ không?”
Câu hỏi ngây ngô, nhưng chất chứa điều gì đó sâu sắc. An Nhiên cúi mặt, ngón tay khẽ nghịch mấy viên sỏi bên bờ sông, rồi khẽ gật đầu: “Có chứ. Cậu là người bạn… đặc biệt mà.”
Nụ cười của Minh Hạo rạng rỡ trong ánh hoàng hôn. Anh bỗng vốc một nắm nước, để từng giọt rơi xuống giữa hai người, giọng nói chắc nịch:
“Thế thì hứa đi. Cho dù sau này ra sao, chúng ta vẫn sẽ gặp lại. Ở nơi nào đó, bên một dòng sông khác, hay dưới cơn mưa khác… tớ sẽ tìm cậu.”
An Nhiên nhìn vào mắt anh. Trong đó không còn vẻ bất cần thường ngày, mà chỉ còn sự chân thành và ước mơ của tuổi trẻ. Tim cô khẽ run, rồi mỉm cười gật đầu: “Ừ, hứa nhé.”
Chiều hôm ấy, mặt sông rực rỡ ánh hoàng hôn. Hai bóng hình ngồi cạnh nhau, một lời hẹn ngây ngô nhưng đủ để khắc sâu vào ký ức – lời hứa của tuổi mười bảy, hồn nhiên mà mãnh liệt, như mùa hè rực lửa chẳng bao giờ tắt.