Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Hành lang lớp học náo nhiệt tiếng bước chân và tiếng nói cười. An Nhiên thu dọn vở ghi, định ra thư viện thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
“An Nhiên, đợi chút.”
Cô quay lại. Minh Hạo đang đứng tựa vào khung cửa sổ, ánh nắng xiên qua mái ngói hắt lên gương mặt anh, khiến nụ cười nửa ấm áp nửa ngông nghênh ấy càng trở nên rực rỡ.
“Có chuyện gì sao?” – cô khẽ hỏi.
Anh nhấc quyển Toán trong tay, lắc lắc: “Cho tớ mượn vở ghi của cậu. Đừng lo, tớ không định chép hết, chỉ là… muốn xem xem ngoan hiền như cậu thì ghi chép có khác gì giáo trình không.”
Giọng anh vừa đùa cợt vừa lười biếng, nhưng bàn tay chìa ra lại khiến tim An Nhiên khẽ rung động. Cô đưa vở cho anh, vẫn giữ nụ cười dịu dàng thường ngày.
“Cậu muốn chê thì cũng nên xem kỹ. Biết đâu nhờ nó, điểm Toán của cậu lại cao hơn tớ đấy.”
Minh Hạo cười khẽ, ánh mắt lóe lên tia thích thú. Anh lật vài trang, nét chữ tròn trịa, ngay ngắn hiện ra trước mắt. Giữa những hàng chữ, anh thoáng ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ, như hương hoa sưa vương trên trang giấy.
“Cậu thật sự khác biệt đấy, An Nhiên.” Anh buột miệng.
Câu nói ngắn ngủi làm tim cô chợt đập nhanh. Cô vội lảng ánh nhìn sang nơi khác, cố giữ bình tĩnh: “Khác biệt thế nào?”
Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ nhếch môi. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt nghiêng nghiêng của cô, mái tóc đen dài buông lơi, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh nắng. Cả thế giới dường như chậm lại.
Trống ngực anh vang lên mạnh mẽ. Đó là cảm giác mà từ trước đến nay anh chưa từng trải qua với bất kỳ ai khác.
Buổi chiều hôm đó, khi cả lớp tập trung ôn bài cho kỳ thi, Minh Hạo bất ngờ ngồi xuống bên cạnh An Nhiên. Anh không còn tỏ vẻ ngông nghênh, mà chăm chú lắng nghe cô giảng một bài Toán khó. Giọng nói nhẹ nhàng của cô len lỏi vào từng nhịp tim anh, khiến mỗi con chữ không còn khô khan nữa, mà hóa thành giai điệu lạ lùng.
Còn An Nhiên, cô không ngờ một Minh Hạo ồn ào, bất cần lại có lúc yên tĩnh như thế. Khoảng cách giữa họ dần ngắn lại, đến mức cô có thể nghe rõ hơi thở anh phả vào má, ấm nóng và gần gũi đến ngột ngạt.
Trong khoảnh khắc ấy, An Nhiên nhận ra bàn tay mình run lên, còn giọng nói thì khẽ lạc đi. Cô tự trách bản thân – chỉ là giảng bài thôi, sao phải hồi hộp như vậy? Nhưng trái tim chẳng nghe lời, vẫn đập loạn như tiếng ve mùa hạ ngoài cửa sổ.
Khi bài toán cuối cùng được giải xong, Minh Hạo bỗng nghiêng người sát lại, thì thầm:
“Cảm ơn. Nếu không có cậu, chắc tớ chẳng kiên nhẫn nổi.”
Lời cảm ơn tưởng chừng đơn giản, nhưng ánh mắt anh khi nói ra lại đủ khiến An Nhiên mất ngủ cả đêm.
Đêm ấy, cô nằm trên giường, ngước nhìn trần nhà tối mờ. Những hình ảnh ban ngày cứ lần lượt hiện về – nụ cười của anh, ánh mắt anh, giọng nói khẽ trầm vang bên tai. Trái tim thiếu nữ ngập tràn một thứ cảm xúc kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa lo lắng.
Còn Minh Hạo, đứng bên cửa sổ phòng riêng, điếu thuốc kẹp hờ trên tay chưa kịp châm. Trong đầu anh vang vọng hình ảnh mái tóc dài buông nhẹ, giọng nói dịu dàng, đôi mắt trong veo. Anh khẽ cười, nụ cười lần này không còn kiêu ngạo, mà là một sự ngạc nhiên lẫn xao động.
Có lẽ, giữa mùa hè rực lửa này, hai trái tim đã lặng lẽ hướng về nhau, không hẹn mà gặp.