định mệnh trong đêm mưa

Chương 6: Ánh mắt dịu dàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều mùa hạ, sân trường lác đác bóng học sinh nán lại. Trên bãi cỏ ven sông, An Nhiên ngồi đọc sách, gió khẽ lật từng trang, hương cỏ non dìu dịu lan tỏa. Từ xa, Minh Hạo bước đến, trên vai vẫn vắt chiếc áo đồng phục, dáng vẻ bất cần quen thuộc.

“Lại đọc sách nữa à?” – giọng anh vang lên, nửa trêu chọc, nửa quen thân.

An Nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ánh lên chút ngạc nhiên: “Cậu cũng biết chỗ này à?”

“Biết chứ. Đây là nơi tớ hay đến trốn tiết.” – Anh ngồi phịch xuống cạnh cô, bứt một cọng cỏ, xoay xoay trong tay.

Không khí lặng đi vài nhịp. An Nhiên quen thấy Minh Hạo ồn ào, bốc đồng, nhưng hôm nay anh trông trầm lặng lạ thường. Như đọc được suy nghĩ của cô, anh cười nhạt:

“Cậu đừng nhìn tớ kiểu đó. Tớ cũng có lúc yên tĩnh mà.”

Cô mỉm cười: “Yên tĩnh thế này, trông cậu… dễ gần hơn.”

Câu nói vô tình ấy khiến tim Minh Hạo thoáng nhói. Anh quay sang, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô. Giữa ánh chiều vàng, ánh nhìn anh không còn sắc lạnh hay bất cần nữa, mà lại ấm áp, dịu dàng đến lạ lùng.

An Nhiên chợt ngẩn người. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy một Minh Hạo khác – không ngạo nghễ, không gồng mình mạnh mẽ, mà là một chàng trai mang trong mắt sự cô đơn cùng khao khát được thấu hiểu.

“An Nhiên…” – anh khẽ gọi, giọng trầm hơn thường ngày. – “Cậu có bao giờ thấy… mệt mỏi với tất cả không?”

Cô khựng lại, bất ngờ trước câu hỏi. Nhưng khi bắt gặp vẻ mong manh trong ánh mắt anh, cô chợt hiểu. Sau lớp vỏ bất cần kia là một tâm hồn đang loay hoay, lạc lõng.

“Có chứ. Ai cũng có lúc mệt mỏi. Nhưng nếu cứ chạy trốn, sẽ chẳng bao giờ tìm thấy điều mình cần.” – giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng chắc chắn.

Anh bật cười, nụ cười không giấu được sự chua xót: “Cậu lúc nào cũng đúng. Nghe cậu nói, tự dưng thấy nhẹ nhõm hơn.”

Khoảnh khắc ấy, gió chiều khẽ thổi, mái tóc dài của An Nhiên bay lòa xòa trước mặt. Bất giác, Minh Hạo vươn tay gạt đi, động tác dịu dàng đến mức chính anh cũng ngỡ ngàng.

Ngón tay anh thoáng chạm vào gò má cô, làn da mềm mại khiến tim anh rung động dữ dội. Cả thế giới như ngừng lại, chỉ còn lại đôi mắt đối diện nhau – ánh mắt anh lần đầu để lộ sự yếu mềm, chỉ dành riêng cho cô.

An Nhiên bối rối cúi xuống, đôi má ửng hồng. Cô không dám đối diện ánh nhìn ấy nữa, nhưng trong lòng lại dậy lên cảm xúc ấm áp chưa từng có.

Họ ngồi như thế rất lâu, không ai nói thêm lời nào. Nhưng khoảng lặng ấy lại đủ để hai trái tim hiểu rằng, một sợi dây vô hình đã lặng lẽ nối liền họ, nhẹ nhàng mà bền chặt.

Trước khi rời đi, Minh Hạo khẽ buông một câu:
“Đừng bao giờ rời xa tớ, An Nhiên.”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Vẫn là sự dịu dàng ấy, nhưng xen lẫn chút run rẩy, như thể anh sợ mất đi điều quý giá nhất trong đời.

Và chính khoảnh khắc đó, trái tim An Nhiên rung lên những nhịp đầu tiên của một tình yêu thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×