Đêm trăng tháng sáu, bầu trời trong vắt, vầng trăng tròn vạnh soi sáng khắp làng quê yên ả. Tiếng dế kêu rả rích, tiếng gió thổi qua rặng tre hòa thành bản nhạc dịu dàng của tuổi trẻ.
An Nhiên bước nhẹ qua con đường đất dẫn ra bờ sông. Cô nghe tim mình rộn ràng, bởi đã có một người hẹn sẽ chờ ở đó. Quả thật, từ xa, bóng dáng quen thuộc của Minh Hạo hiện lên – cao gầy, khoác áo sơ mi trắng, tay đút túi quần, ngẩng đầu nhìn trăng.
“Cậu đến rồi.” – Anh quay lại, ánh mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
“Cậu gọi thì tôi đến thôi.” – Cô đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được nét bối rối.
Họ ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ ven sông. Nước sông lấp lánh như dải lụa bạc, ánh trăng trải dài vô tận. Trong khoảnh khắc ấy, không ai nói gì, chỉ lắng nghe tiếng tim mình đập xen lẫn tiếng côn trùng.
Một lúc sau, Minh Hạo cất giọng:
“An Nhiên… Cậu có tin vào định mệnh không?”
Cô ngẩn ra, rồi khẽ gật: “Nếu là định mệnh, thì sẽ luôn tìm cách để chúng ta gặp lại.”
Anh bật cười, nụ cười mang chút ngốc nghếch hiếm thấy ở Minh Hạo. Anh ngắt một nhành cỏ dài, xoắn nó trong tay rồi nghiêm túc nhìn cô:
“Vậy thì hứa nhé. Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, dù chúng ta đi đến đâu… cũng sẽ không quên nhau.”
An Nhiên bối rối trước sự chân thành bất ngờ ấy. Cô im lặng hồi lâu, rồi mỉm cười gật đầu:
“Ừ, tớ hứa.”
“Không, phải hứa bằng trăng mới được.” – Anh chỉ lên vầng trăng sáng vằng vặc. – “Trăng làm chứng, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau đi hết con đường.”
An Nhiên bật cười trước sự bướng bỉnh trẻ con của anh, nhưng rồi cô cũng ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh trăng:
“Trăng nhé. Nếu quên lời hứa này, sẽ bị trăng trách phạt.”
Minh Hạo nhìn cô, trong mắt ánh lên một sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng không ngờ. Anh biết, thế giới rộng lớn này chẳng có điều gì chắc chắn, nhưng trong giây phút đó, anh tin lời hẹn ước kia là thật, là mãi mãi.
Gió đêm thổi qua, mái tóc An Nhiên bay lòa xòa, khẽ chạm vào vai anh. Bất giác, Minh Hạo đưa tay che cho cô, hành động đơn giản nhưng chứa đựng tất cả sự quan tâm thầm lặng.
Họ ngồi cạnh nhau rất lâu, nói đủ chuyện – về ước mơ, về tương lai, về những điều ngây ngô mà tuổi trẻ thường nghĩ đến. Mỗi câu nói, mỗi ánh mắt trao nhau đều khắc sâu thêm vào ký ức, tạo thành kỷ niệm không thể phai.
Đêm ấy, dưới ánh trăng sáng, hai trái tim trẻ tuổi đã trói buộc bằng một lời hứa ngây ngô. Họ tin rằng, chỉ cần có nhau, con đường phía trước dù dài hay ngắn, gập ghềnh hay bằng phẳng, cũng sẽ cùng nhau bước qua.
Và chính lời hẹn ấy, đã trở thành sợi chỉ đỏ, nối liền số phận của họ – để rồi sau này, dù trải qua chia ly và giông bão, vẫn mãi không thể cắt đứt.