định ước dưới hoa đào

Chương 6: Lời ước dưới hoa đào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cây đào cổ thụ đứng sừng sững bên đường núi, thân gốc gồ ghề như trải qua trăm năm gió sương. Dưới ánh trăng, hoa nở rộ, từng cánh hồng phấn rơi lả tả, phủ thành thảm mềm trên đất.

Kiếm khách ngẩng đầu nhìn hoa, đôi mắt như chứa cả trời sao. Hắn cười, nụ cười vừa tự do vừa có chút mơ hồ khó đoán:

“Ta đi khắp giang hồ, thấy biết bao cảnh đẹp. Nhưng dưới gốc đào này, có lẽ đáng để ta dừng lại một đêm.”

Diệp Tĩnh Nhi khẽ siết vạt áo. Trải qua biến cố vừa rồi, tâm trí nàng vẫn còn căng thẳng. Nhưng trước phong thái tiêu sái ấy, nàng thấy lòng dịu đi đôi chút.

Nàng hỏi, giọng cảnh giác nhưng cũng xen phần tò mò:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại muốn lập lời ước cùng ta?”

Hắn xoay nhẹ cây sáo ngọc trong tay, ánh trăng phản chiếu đường nét sắc sảo trên gương mặt.

“Danh xưng à? Trên giang hồ có kẻ gọi ta là Lạc Vân, cũng có kẻ chỉ nhớ ta là một lãng tử hay ngao du khắp nơi. Còn vì sao lập lời ước…” – hắn mỉm cười – “Bởi ta thấy trong mắt nàng, có cùng khát vọng như ta: tự do.”

Tĩnh Nhi sững lại. Tự do – hai chữ ấy như chạm đến tận đáy lòng nàng. Bao năm qua, nàng bị ràng buộc trong thân phận con gái Minh chủ, sống trong quy tắc, bị định đoạt cả hôn sự. Lần đầu tiên, có người nhìn thấu nỗi khát khao thầm kín của nàng.

Nàng lặng im, gió đêm thổi tung vài cánh hoa đào xuống vai áo.

Lạc Vân cười nhẹ, giọng nửa đùa nửa thật:

“Tiểu cô nương, không cần lo. Lời ước chẳng qua là một trò đùa trong đêm đẹp. Nhưng nếu nàng muốn, nó có thể trở thành định mệnh.”

Hắn bước tới, bàn tay đặt lên thân cây đào cổ thụ. Trong đôi mắt sáng rực dưới trăng, có chút gì đó vừa thách thức, vừa chân thành.

“Nghe giang hồ truyền rằng: ai lập nguyện dưới đào trăm năm, trời đất chứng giám, dù là duyên hay thù, cũng chẳng thể tránh. Ta muốn thử xem, liệu có thật chăng.”

Tim Tĩnh Nhi đập loạn. Nàng chưa từng nghĩ sẽ gắn bó số phận với một người xa lạ. Nhưng kỳ lạ thay, bên hắn, nàng không thấy sợ hãi, chỉ thấy lạ lẫm mà ấm áp.

Nàng cắn môi, rồi khẽ nói:

“Được. Vậy thì… ta sẽ cùng ngươi thử một lần.”

Ánh mắt Lạc Vân thoáng sáng lên. Hắn rút kiếm, vạch một đường nhẹ nhàng lên thân cây đào, khắc thành chữ “ước”.

“Ta, Lạc Vân, nguyện rằng một khi đã lập thệ cùng nàng dưới gốc đào này, suốt đời không phụ. Dù sinh tử phân ly, cũng sẽ nhớ đêm nay.”

Âm thanh ngân vang, như hòa vào tiếng gió.

Tĩnh Nhi ngập ngừng, rồi cũng rút đoản kiếm bên hông, khắc một nét bên cạnh. Nàng hít sâu, giọng run run nhưng dứt khoát:

“Ta, Diệp Tĩnh Nhi, nguyện rằng một khi đã lập thệ dưới gốc đào này, sẽ không quên. Dù sau này đường đời trắc trở, cũng không phụ trái tim mình.”

Hai nét chữ khắc song song trên thân cây, mộc mạc mà vĩnh hằng.

Hoa đào khẽ rơi xuống tóc họ. Trăng sáng chứng giám, gió đêm thổi dài, như thực sự có thiên địa chứng lời thệ nguyện.

Khoảnh khắc ấy, họ nhìn nhau. Nàng thấy trong ánh mắt hắn có một tia nghiêm túc chưa từng thấy trước đó. Hắn cũng thấy trong đôi mắt nàng, là dũng khí vượt qua số phận.

Cả hai cùng cười. Nụ cười ấy, hồn nhiên và chân thật, như thể đã quen biết từ lâu.

Đêm ấy, họ ngồi dưới gốc đào, cùng nhau kể chuyện. Lạc Vân kể về những ngày rong ruổi giang hồ: khi thì uống rượu cùng tiều phu trong núi, khi thì đọ kiếm với cao thủ ở bến sông. Không nơi nào ràng buộc, không ai định đoạt.

Tĩnh Nhi kể về tuổi thơ bị trói buộc trong Minh phủ, những khát vọng thoát khỏi lồng son. Lần đầu tiên, nàng có thể nói ra hết, không sợ ai chê cười hay trách phạt.

Tiếng nói, tiếng cười vang vọng dưới tán đào, hòa lẫn với tiếng gió.

Nhưng đâu đó trong lòng Tĩnh Nhi, một dự cảm mơ hồ trỗi dậy: lời ước này, có thể sẽ trở thành sợi dây định mệnh, dẫn nàng vào những cơn sóng lớn của giang hồ.

Và nàng không biết rằng, chính đêm nay đã thay đổi vận mệnh cả hai, khiến bước chân họ từ nay chẳng thể quay lại con đường cũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×