Ánh trăng ngả về tây, gió đêm thổi ào ào qua cành đào, cuốn theo từng cánh hoa rơi lả tả. Dưới gốc đào, Diệp Tĩnh Nhi và Lạc Vân vẫn còn ngồi đối diện, ánh mắt như vẫn ngân vang dư âm của lời ước vừa lập.
Chợt, từ xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, kèm theo ánh lửa chập chờn. Hơi đất rung lên, báo hiệu một đội quân đông đảo đang tiến gần.
Sắc mặt Tĩnh Nhi tái đi.
“Không xong rồi… người của Minh phủ đã đuổi tới.”
Lạc Vân ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, khóe môi nhếch thành nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như thích thú:
“Ồ? Vừa mới lập lời ước đã có sóng gió thử thách. Xem ra trời cũng muốn thử xem ta với nàng có giữ được lời thề hay không.”
Nàng siết chặt đoản kiếm bên hông, bàn tay run nhẹ. Dù được cha rèn luyện từ nhỏ, nhưng so với đám cao thủ tinh nhuệ kia, nàng biết bản thân chẳng đủ sức đối đầu.
Lạc Vân liếc mắt nhìn nàng, giọng trầm nhưng không thiếu sự trấn an:
“Đừng sợ. Có ta ở đây.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Tĩnh Nhi run lên. Nỗi sợ hãi trong lòng dần tan biến, thay vào đó là niềm tin kỳ lạ vào người kiếm khách mới quen này.
Đoàn kỵ mã tràn đến, ánh đuốc sáng rực một góc trời. Người dẫn đầu chính là quản sự thân tín của Minh chủ – Lưu tổng quản. Ánh mắt ông ta sắc như dao, quét một vòng, dừng lại trên bóng dáng Tĩnh Nhi.
“Tiểu thư! Xin người đừng làm khó thuộc hạ nữa, mau trở về! Minh chủ đang chờ người chuẩn bị đại hôn!”
Giọng ông ta nghiêm nghị, nhưng ẩn chứa tia sốt ruột, vì nếu không đưa được tiểu thư về, cái đầu của ông khó mà giữ nổi.
Tĩnh Nhi lắc đầu, giọng kiên định:
“Ta sẽ không về. Cả đời này ta không muốn gả làm vật cầm trong tay cha ta. Ai muốn bắt, cứ thử xem!”
Lưu tổng quản cau mày, giọng đanh lại:
“Tiểu thư, người đừng trách lão nô thất lễ!”
Ông ta phất tay, hơn mười cao thủ lao tới, kiếm sáng loang loáng.
Trong thoáng chốc, Tĩnh Nhi ngạt thở, theo phản xạ rút đoản kiếm. Nhưng Lạc Vân đã đứng chắn trước mặt nàng, trường kiếm rút khỏi vỏ, ánh thép dưới trăng sáng rực như sương tuyết.
“Ha! Đến thật đúng lúc. Đêm trăng đẹp thế này, không múa kiếm cùng các ngươi, quả là uổng phí.”
Lời vừa dứt, thân ảnh hắn đã lao vào đám cao thủ. Kiếm quang xoay tròn, tiếng binh khí va chạm chan chát. Mỗi chiêu hắn xuất ra đều vừa nhanh vừa mạnh, không thừa không thiếu, đủ để đẩy lùi từng kẻ một.
Tĩnh Nhi nhìn mà choáng ngợp. Khinh công của hắn nhẹ như gió, thân hình di chuyển tựa ảo ảnh, chỉ thấy kiếm sáng chớp lóe, người ngã gục từng hàng.
Song, kẻ địch quá đông. Dù Lạc Vân võ nghệ cao cường, vẫn không thể không phân tâm bảo vệ nàng. Chỉ một thoáng sơ hở, một gã cầm thương lao đến phía Tĩnh Nhi.
Nàng hoảng hốt, nhưng bản năng thúc đẩy, đoản kiếm vung lên. “Keng” – ngọn thương bị đỡ, tay nàng run rẩy, song cũng nhờ đó mà giữ được tính mạng.
Lạc Vân quay lại kịp, kiếm quét một đường, hất văng gã kia. Hắn liếc nàng, ánh mắt vừa trách vừa khen:
“Giỏi lắm! Có khí chất giang hồ rồi đấy.”
Má nàng nóng bừng, nhưng chưa kịp đáp, đợt vây công khác lại tràn tới.
Trận chiến kéo dài, cuối cùng Lưu tổng quản sốt ruột, rút ra một cây sáo đồng, thổi vang. Tiếng sáo bén nhọn xé toạc màn đêm. Đáp lại, từ xa lại vọng đến tiếng vó ngựa khác – thêm một đội nhân mã nữa đang đến gần.
Sắc mặt Tĩnh Nhi biến đổi. Nàng nhận ra: chỉ trong chốc lát, họ sẽ bị bao vây hoàn toàn.
Lạc Vân chau mày, rồi đột nhiên bật cười lớn, tiếng cười vang vọng núi rừng:
“Thú vị, thú vị! Đêm nay quả thật náo nhiệt.”
Hắn quay sang Tĩnh Nhi, chìa tay ra:
“Muốn thoát không? Tin ta chứ?”
Tĩnh Nhi nhìn vào đôi mắt sáng ấy, trong phút chốc quên cả nguy hiểm. Nàng gật mạnh đầu, đặt tay vào tay hắn.
Lạc Vân lập tức vung kiếm, chém vỡ hàng rào người trước mặt, rồi kéo nàng lướt đi như gió. Khinh công của hắn nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh dưới trăng.
“Đuổi theo!” – Lưu tổng quản gào lên. Nhưng dù đuốc sáng rực, binh mã hò hét, thân ảnh hai người đã mất hút trong đêm tối.
Chạy mãi đến khi hơi thở dồn dập, họ mới dừng lại bên bờ suối nhỏ giữa rừng. Ánh trăng soi xuống dòng nước, phản chiếu hai khuôn mặt mệt mỏi nhưng sáng rỡ.
Tĩnh Nhi ngồi phịch xuống tảng đá, tay vẫn run vì trận kịch chiến vừa qua. Nhưng trong lòng, lại trào dâng một cảm giác lạ lẫm: tự do và hạnh phúc.
Nàng ngẩng lên nhìn hắn, khẽ cười:
“Ta chưa từng nghĩ mình có thể thoát khỏi vòng vây của cha. Nếu không có ngươi…”
Lạc Vân phẩy tay, cắt ngang:
“Đừng nói trả ơn. Ta đã bảo rồi, ta không thích nghe hai chữ ấy.”
Ánh trăng soi xuống, nụ cười phóng khoáng của hắn càng thêm rạng rỡ. Nhưng trong sâu mắt, vẫn lóe lên một tia kiên quyết – như thể hắn đã quyết định, từ nay số mệnh mình và thiếu nữ này sẽ gắn liền.
Đêm ấy, trong khu rừng tĩnh mịch, một mối duyên mới chớm nở giữa đào hoa, trăng sáng, và máu lửa giang hồ.