định ước dưới hoa đào

Chương 8: Dưới mái tranh ven suối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng suối róc rách chảy qua khe đá, ánh trăng vằng vặc soi xuống mặt nước, phản chiếu hai bóng người vừa thoát khỏi vòng vây. Sau một hồi nghỉ ngơi bên bờ đá, Lạc Vân đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh rừng thẳm.

“Ở đây không an toàn. Minh phủ tất sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta cần tìm chỗ ẩn thân.”

Tĩnh Nhi khẽ gật, mệt mỏi nhưng vẫn cố bước theo. Đôi giày thêu của nàng đã lấm bùn, vạt áo bị cành cây quệt rách, mái tóc rối bay trong gió. Nhưng trong đôi mắt sáng vẫn ánh lên vẻ kiên định, không còn dáng vẻ tiểu thư khuê các được nuông chiều như trước.

Đi thêm một quãng, họ bắt gặp một túp lều tranh xiêu vẹo ven bờ suối, nơi có làn khói mỏng vương vất. Đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có vài vật dụng thô sơ: chiếc giường tre, bàn gỗ cũ kỹ và bếp lửa nhỏ. Trên tường treo mấy bó thảo dược đã khô.

Một ông lão tóc bạc, râu dài bạc phơ, đang nhóm lửa thổi thuốc. Thấy hai người bước vào, ông thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười hiền hòa:

“Khách lạ đêm khuya, gió sương đầy người. Có chuyện gì mà phiêu bạt tới chốn rừng sâu này?”

Lạc Vân ôm quyền:

“Làm phiền lão trượng. Bọn tại hạ chỉ xin tạm nghỉ một đêm, sáng mai sẽ đi.”

Ông lão gật gù:

“Đã vào rừng, thì ai cũng có nỗi khó nói. Các ngươi cứ yên tâm, lều tranh này chẳng ai lui tới, có thể nghỉ ngơi thoải mái.”

Nói rồi, ông lão rót cho mỗi người một chén trà thảo dược. Hương thơm thanh mát, uống vào ấm cả ngực. Chỉ lát sau, ông lão ra sau lều, dặn họ cứ tự nhiên.

Không gian còn lại chỉ có hai người.

Lạc Vân lấy một mảnh vải từ bọc hành trang, ngồi xuống trước mặt Tĩnh Nhi:

“Tay nàng còn run. Để ta băng lại vết xước kia đã.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, rụt tay:

“Không cần… chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Hắn không nói, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng. Ánh lửa trong lò bập bùng chiếu lên gương mặt hắn, làm đôi mắt đen sâu thêm thẳm. Ngón tay hắn thon dài, động tác cẩn thận, từng vòng băng vải quấn chặt nhưng không đau.

Trái tim nàng đập loạn, đôi má nóng hổi. Bao năm trong Minh phủ, nàng quen với ánh mắt lạnh lùng và sự giam cầm. Lần đầu tiên có người đối đãi dịu dàng như thế, nàng bối rối chẳng biết phải làm sao.

“Xong rồi.” – Lạc Vân buông tay, giọng khẽ.

Ánh mắt họ chạm nhau, trong khoảnh khắc, cả hai cùng lặng đi.

Ngoài kia, gió đêm rít qua khe cửa. Trong lều, lửa bập bùng, hai bóng người gần sát nhau. Tĩnh Nhi khẽ hỏi, giọng run:

“Ngươi… rốt cuộc là ai? Vì sao lại dấn thân vào chuyện của ta?”

Lạc Vân im lặng một lúc lâu. Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, như chạm đến một ký ức đã bị chôn vùi.

“Ta vốn chỉ là một kẻ lãng du giang hồ, không môn phái, không ràng buộc. Nhưng…” – hắn dừng lại, môi khẽ mấp máy – “Nhiều năm trước, gia đình ta bị diệt trong một đêm, vì sự tham lam của kẻ quyền thế. Từ đó, ta lang bạt, kiếm là nhà, trời đất là mái che.”

Giọng hắn bình thản, nhưng trong đáy mắt lóe lên đau đớn khó giấu.

Tĩnh Nhi khẽ nắm chặt vạt áo. Nỗi xót xa dâng lên, nàng thầm nghĩ: số phận hắn cũng giống mình, đều là nạn nhân của quyền lực và toan tính.

“Vậy còn nàng?” – Lạc Vân nghiêng đầu, ánh mắt xoáy sâu. – “Vì sao lại liều mạng bỏ trốn? Ta biết, không phải cô gái nào cũng đủ gan dám chống lại cả phủ đệ hùng mạnh.”

Tĩnh Nhi cắn môi. Một lát sau, nàng hít sâu, giọng nghẹn ngào:

“Từ nhỏ, ta đã sống trong Minh phủ. Người ngoài tưởng ta được nuông chiều, thực chất chỉ như chim trong lồng son. Mọi thứ ta muốn đều phải hỏi ý cha. Cha… chưa bao giờ xem ta là con gái, mà chỉ là công cụ để liên kết thế lực. Ông ta định gả ta cho một kẻ ta chưa từng gặp, chỉ vì lợi ích.”

Nước mắt rơi xuống, long lanh trong ánh lửa.

“Ta chỉ muốn một lần sống cho chính mình. Cho dù con đường phía trước đầy hiểm nguy, ta cũng không quay lại.”

Lạc Vân lặng lẽ nhìn nàng. Hắn thấy trong đôi mắt ngấn lệ ấy là ý chí kiên cường, thứ hắn từng đánh mất khi mất gia đình. Một thoáng, tim hắn chấn động.

Bên ngoài, tiếng suối róc rách ngân dài, như bản nhạc dịu êm giữa đêm giang hồ đầy phong ba.

Lạc Vân cười khẽ:

“Hay lắm. Từ nay, nàng đã là người giang hồ thật sự.”

Tĩnh Nhi ngẩng lên, chạm ánh mắt hắn, bất giác cũng mỉm cười. Nụ cười ấy không còn e dè như lúc đầu, mà sáng trong, kiên định.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm thấy, giữa mái tranh nghèo nàn, giữa tiếng gió và tiếng suối, một sợi dây vô hình đã nối họ lại với nhau.

Đêm dần tàn, ông lão trở lại, để lại ít thảo dược và chăn rách, rồi lặng lẽ đi ra sau lều. Trong ánh lửa, hai người dựa lưng vào tường tre, lần đầu tiên ngủ yên sau một ngày dài đẫm máu và kinh hoàng.

Ngoài kia, trăng vẫn sáng, soi xuống mái tranh nghèo, chứng kiến sự khởi đầu của một mối duyên vừa hé nở giữa giang hồ cuồng loạn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×