Đồ băng tảng ...em yêu anh

Chương 11: Âm Mưu Chinh Phục Hắn - Âm Mưu 2


trước sau

Ngày mới bắt đầu với những tia nắng mai, tiếng lá cây rì rào như đánh thức nó chào ngày mới. Bảo Ngọc mệt mỏi lê chân đi vệ sinh cá nhân, tiến hành âm mưu chinh phục hắn lần 2, dù chưa nghĩ đến kế hoạch tác chiến lần này là gì.
Bảo Ngọc lê bước tới nhà hắn. Hôm nay Phong ngốc kia đã thông minh hơn, tóm cổ con 3 tê đi xa, để nó thực hiện âm mưu của mình. Nó đứng trươc cửa, bấm chuông liên tục nhưng không có ai mở cửa... đành leo rào. Đúng thật sự hổ báo của nó dần hiện rõ. Nó phóng thanh thoát trên tường 1 phút 30 s đã định vị nơi nhà hắn. Nhưng họa lại tới đầu, phóng không phương hướng đã đưa nó đến chuồng chó bug nhà hắn. Tiếng sủa in ỏi khiến kẻ kia thức giấc. Hắn trong mớ ngủ bước xuống đã phải cười một tràn sặc sụa. Cảnh tượng hắn thấy là sự chiến đấu quyết liệt giữa nó và chó. Chó cắn người, người cắn chó. Hắn thật bất ngờ trước tính cách đặc biệt này.
- Con chó ngốc này mày có im không hả? - Bảo Ngọc vừa là vừa vật lộn với chó.
- GÂU...GÂU....GÂU..... Grừ.....
-Cô đúng là biến thái!- Cuộc chiến giữa người và chó được hắn thấy buông lời trêu chọc.
- Gì ......ai ?
- Ai?
Kẻ ngốc kia giờ chỉ biết xấu hổ, bởi xông vào nhà dân tùy tiện, vừa lo vừa sợ bị lên đồn thì nguy. Nó im lặng bảo vệ tính mạng ( chưa hay hắn bảo mình biến thái nên im,không thì hắn tiêu )
Hắn nhìn nó đầu tóc rối bời vì xô xát, tay bị trầy xướt vì vết cắn của chó. Không một lời nói, hắn nhẹ nhàng bước nhanh về hướng nó, bế bổng nó lên không trung.
- Này…Này…Anh định làm gì? Á… - Nó chỉ biết hốt hoảng, nhắm mắt chịu trận, tưởng mình sẽ bị ăn một đòn nhừ tử từ tên xấu xa kia. Khi nhận thức được cơ thể được nhấc bổng lên bởi bàn tay ấm áp của hắn. Nó ngơ ngác nhìn gương mặt vẫn còn mùi ngủ say, tóc rối bời nhưng không làm vơi đi vẻ mị hoặc của chàng trai mĩ nam này.
-Này ...tên xấu xa ...anh đem tôi đi đâu?
- Cô nghĩ sẽ đi đâu ?
- Tôi....xin lỗi mà .....đừng đưa tôi vào đồn công an!...Á ..Cứu con mẹ ơi.....á…Á
- Này heo biến thái, cô im đi. Không là tôi quăng cô xuống đất đừng có trách!
Tiếng hắn uy quyền khiến nó cũng e sợ phần nào, mà ngoan ngoãn im lặng trong vòng tay ai kia.
Hắn đặt nó lên ghế sofa, lặng lẽ bước đến bên thùng thuốc y tế , lấy lọ thuốc xoa vết thương. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy cánh tay đầy vết trầy xước của trận chiến trước đó để lại, ngón tay thon dài ân cần, nhẹ nhàng thoa thuốc lên từng vết thương cho Bảo Ngọc. Hắn cũng không hiểu mình đang làm gì, sự yêu thương hay sự thương hại nhất thời, khiến hắn ngương ngùng
- Xong....rồi!
- À...Ừ....Cám ơn!
Sự ân cần này khiến nó ấm áp hẳn, như tìm lại được sự yêu thương từ hắn.
- Mà...- Nó ngập ngùng muốn nói lời tỏ tình. Bảo Ngọc mày phải cố lên đây là cơ hội ngàn vàng. Mày phải nắm bắt.
Hắn nhìn chăm chăm đợi nó định nói gì với mình.
- Tôi......
Vẫn là sự im lặng, nó như muốn nổ tung, lời tỏ tình khó nói vậy sao? Bởi cuộc đời trải qua 18 nồi bánh chưng thì với nó đây là lần đầu tiên nó tỏ tình. Cuộc tình đầu cũng do Trần Phong ngỏ lời trước, mặc dù người thả thính trước là nó, nhưng người quyết định tỏ tình vẫn phải là Anh. Bởi lẽ thế, sự chủ động này khiến nó không đủ can đảm thốt lên. Không hay kẻ kia như hết kiên nhẫn, mặt biến sắc tiến sát nó, khiến Bảo Ngọc nằm ngã nhào trên chiếc ghế sofa. Và hơn thế tình cảnh oái ăm gì đây, phía trên nó là cả thân hình vạm vỡ của Thanh Phong, hai cơ thể dường như cạnh nhau không lối thoát, khiến tim Bảo Ngọc đập loạn xạ, tiếng thở dốc bắt đầu nhanh hơn. Theo phản xạ tự nhiên, nó bất chợt nuốt nước bọt, tiếng phát ra rõ lớn.
- Gì? - tiếng hét như trời giáng khiến, nó chưa kịp hoàn hồn ,buông lời vô thức, không hay mình đắc tội ai kia.
- Anh hôi quá!
Như nhận thức vừa nói gì nó biết mình sắp bị xử tử tìm cớ trốn khỏi nơi tử thần này. Nó dùng sức bình sinh còn lại đẩy hắn toan chạy.
- À...Anh đi tắm đi... Tôi về đây.
Nó toan chạy, đã bị hắn tóm cổ. Từ trước đến nay chưa ai dám nói hắn như thế, đây như là một sự sỉ nhục lớn nhất đời hắn, cơn giận đâu đó dâng trào trong hắn.
- Cô chết đi!
Hắn kí đầu nó mấy cái đau điếng.
- Á ....đau...á....Anh buông tôi ra....Băng tảng xấu xa.
- Dám nói tôi hôi...Chết nè ....Cho con heo biến thái như cô phù đầu nè!
Hắn kí liên tiếp không để ý chân mình va phải cạnh bàn ngã nhào, kẻ kia tìm cớ trốn thoát...
- Liu...liu…
- Heo biến thái cô đứng lại cho tôi... – Tiếng hắn hét uy quyền nhưng không ăn thua với kẻ bướng bỉnh như nó.
- Không có ngu cho anh bắt.
Nó chạy tất tả thoát ra khỏi tay tên quỷ dữ nào hay.

RẦMMMMMMM
Tiếng người va phải cửa kính vang như trời váng. Sớm biết nó sẽ chạy hắn đã bật ngay chế độ chống trộm, cửa kính trong suốt ngay phòng khách. Lần này hắn như nổi giận muốn tóm nó cho bằng được.
- Ui da... Trời sập hả trời...- Bảo Ngọc té đau điếng lụi thụi đứng dậy.
- Cô chạy nữa đi- Hắn tiến tới nó bằng khuôn mặt đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Á… anh đừng lại đây. Tôi cho anh ăn cước tung chảo á. Tránh ra ...á…
Hắn thật sự hứng thú với cô gái này, mạnh mẽ hơn hắn tưởng.
- Một là cô phải làm osin cho tôi ... Hai là...tôi và cô- Hắn vừa nói vừa nhìn Bảo Ngọc từ đầu tới chân, khiến cô rùng người, ai chứ kẻ băng tảng đó nói là làm.
- Anh...
- Sao?
- Được ... Tôi chọn hai… Ý không ý tôi là tôi chọn 1. Tôi nhầm – Nó không biết mình đang nói long ngóng gì, bởi tư tưởng đen tối đâu đó con len lõi trong đầu nó khiên nó chỉ suy nghĩ về những điều sai trái luân thường đạo lý.
- Thì ra cô chọn sự khoái lạc à! – Hắn bỉu môi đầy khêu gợi, trêu hoa ghẹo nguyệt với kẻ không biết sống chết kia cho một phen hù hú vía. Thầm đắc ý cuối cùng mình cũng trị được kẻ ngang tàn này.
- Không. Tôi đi làm nhiệm vụ ô sin đây. –Nói nhanh như nuốt chữ, nó đã chạy toan vào bếp cho cơ thể bình tĩnh lại đôi chút, sao cơn hù dọa ác ôn của kẻ dâm tà kia.
Bảo Ngọc la hét trong cơn tức tối của chính bản thân mình, khi không lại làm việc không công cho hắn ta.
- Tốt ngay bây giờ nấu bửa sáng cho tôi! – Như vị chủ nhân vừa ra lệnh, hắn sải bước lên lầu thả mình trong bồn tắm thư giản sau một lúc trêu ghẹo nó, lòng đầy sảng khoái, thư thả đợi xem trò vui từ cô gái kì lạ kia.
Bảo Ngọc vừa tức vừa hậm hục vào bếp làm công việc hắn giao, không quên chửi rủa cái tên trời thần đất lở kia.
- Tên băng tảng xấu xa… mất dịch...độc ác…bí ổi... Anh là kẻ vụ lợi.
- Hừ... bực mình quá... đồ băng tảng đáng ghét - Nó trút cơn tức vào đống thịt bầm trên thớt, cứ ngỡ là gương mặt xấu xa kia. Không…hay…
- NÈ… - Tiếng hắn phía sau vọng tới khiến nó hốt hoảng.
- Á....á...quỷ ........
- Gì..... - Hắn vờ không nghe, tay khởi động như sắp đấm đá.
- À không gì... Tôi nói quỷ sâu bọ... Quỷ hà....
Hắn thật không thể nói lại con heo này, đành cười trừ cho qua
- Mau lên!
Bảo Ngọc vừa ức vừa làm thật nhanh thoát khỏi móng vuốt quỷ dữ.
Cuối cùng nó cũng đã xong món mì xào thịt bầm, thường ngày hay làm, đây như món tủ của nó. Mùi mì bay thơm phức như gọi mời kẻ kia thưởng thức.
- Nè... anh ăn thử đi! Món tủ của tôi đấy! Chỉ duy nhất mình ăn được ăn thôi đấy! Ba mẹ tôi, tôi còn chưa nấu cho họ được đấy! Anh phải biết điều vì điều đó nghe chưa!
- Cô cũng có bản lĩnh ấy chứ!
Hắn ăn đũa đầu tiên, hương vị thơm ngon của ngũ vị thấm vào lưỡi, tuy không cầu kì sang trọng nhưng nó thật sự rất ngon. Mùi vị xông vào mũi càng quen thuộc, chợt đầu hắn hiện lên hình ảnh mờ ảo.Bãi cỏ, cây cổ thụ, cặp trai gái. Hình ảnh mập mờ của người con gái đút chàng trai đũa mì với vẻ mặt bất mãn đầy phản đối thế nhưng hiện diện đâu đó là sự hạnh phúc. Thấy hắn bất thường, nó giật mình tìm hiểu.

-Anh… có sao không… Có phải nhớ ra gì không?
Bảo Ngọc như hiểu rõ, vì cô cố tính làm món quen thuộc này, vì ngày nào cô cũng làm cho hắn ăn. Bởi cô nợ hắn một điều kiện ở quán kem ngày xưa. Nó mong muốn món mì này sẽ giúp hắn và nó nhận ra nhau. Nhưng…
- Tôi đau đầu quá. – Hắn nhăn nhó, ôm đầu đầy vẻ đau đớn, khiến nó có đôi chút bồn chồn, bất an.
- Băng tảng, có phải anh nhớ ra gì không?
- Tôi ...thấy .....cây cổ thụ ...cô gái chàng trai... đau quá
- Anh cố nhớ đi ...cố lên! Sắp nhớ được rồi. Cố thêm chút nữa đi! Băng tảng…!
- Tôi... Tôi... đau quá ...Tôi không thể!
- Băng tảng...băng tảng ...Anh tỉnh lại đi...
Hắn trong cơn đau ngất xỉu lúc nào không hay.Bảo Ngọc sợ hãi kéo lê hắn ra cửa. Cũng đúng lúc Anh và Tiểu Tuệ về kịp, khi cô vừa gọi điện.
- Bảo Ngọc ...Phong sao vậy? – Anh hốt hoảng nhìn hắn ngất trên sàn nhà, lòng đầy câu hỏi nghi vấn khó hiểu.
-Cô làm gì anh Phong hả?
- Em...
- Tôi...
Nó thất thần cất không thành tiếng
- Giờ không phải là lúc hỏi... Mau đưa Phong đến bệnh viện
- Nhanh...- Anh nhanh trí cõng hắn trên vai, nhanh nhất có thể đưa hắn đến bệnh viện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!