Căn phòng trọ của An Hạ chỉ rộng chưa đầy 15 mét vuông, không khí ẩm thấp và ngột ngạt. Ánh sáng duy nhất lọt vào là từ một ô cửa sổ nhỏ nhìn ra bức tường của nhà đối diện. Cô đã ở đây được gần một tháng, kể từ ngày bị cha mình, ông Trịnh Vĩnh, đuổi ra khỏi nhà không một đồng dính túi.
Sau một đêm khóc cạn nước mắt, An Hạ buộc mình phải gượng dậy. Cô không thể gục ngã. Cô phải sống, không chỉ vì bản thân, mà còn vì người mẹ đã khuất của mình. Mẹ cô đã dành cả đời để gầy dựng nên thương hiệu thời trang An Thị, cô không thể để nó rơi vào tay những kẻ độc ác kia một cách dễ dàng.
Cô mặc một bộ quần áo cũ, đi khắp nơi xin việc. Nhưng cái mác "kẻ đạo nhái" đã theo cô như một bóng ma. Không một công ty thời trang nào dám nhận cô. Ngay cả những công việc tay chân như phục vụ, bán hàng, người ta cũng ái ngại khi biết về quá khứ của cô. Tiền bạc trong người đã cạn kiệt.
Hôm nay là ngày cuối cùng để cô trả tiền nhà. Bà chủ nhà trọ, một người phụ nữ to béo và đanh đá, đã đứng chống nạnh trước cửa phòng cô từ sáng sớm.
"Con nhỏ kia! Đã cuối tháng rồi, tiền nhà đâu?"
"Dì ơi, cho con khất vài hôm nữa được không ạ? Con sẽ sớm tìm được việc làm thôi," An Hạ khẩn khoản van xin.
"Khất? Mày khất bao nhiêu lần rồi?" bà ta bĩu môi. "Nghe nói mày là tiểu thư nhà giàu mà, sao lại ra nông nỗi này? Hay là đi làm 'gái' nên bị người ta đánh ghen? Thôi, dọn hết đồ đạc của mày rồi cút khỏi đây cho nước nó trong."
Nói rồi, bà ta không thương tiếc ném hết quần áo và đồ đạc ít ỏi của An Hạ ra ngoài cửa. Chiếc vali cũ kỹ bật tung, quần áo văng ra tứ tung trên nền đất bẩn thỉu.
An Hạ cắn chặt môi đến bật máu, cố ngăn không cho nước mắt trào ra. Cô lẳng lặng thu dọn đồ đạc của mình, bỏ vào vali trong những tiếng chửi rủa và ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.
Bị đuổi ra khỏi phòng trọ, An Hạ kéo chiếc vali lang thang trên đường. Cô không còn nơi nào để đi. Tuyệt vọng, cô quyết định quay về căn biệt thự nhà họ Trịnh một lần cuối cùng. Cô muốn gặp cha mình, muốn hỏi ông một câu cho rõ ràng, rằng trong tim ông, cô có còn là con gái của ông nữa hay không.
Khi cô vừa đến trước cổng, Tuyết Nhi đã bước ra, trên người mặc một chiếc váy hàng hiệu mới nhất, nhìn cô bằng ánh mắt của kẻ chiến thắng.
"Ô, chị gái đáng kính của tôi về rồi đấy à? Sao trông thảm hại vậy? Bị người ta đuổi đi rồi nên quay về ăn vạ sao?"
"Tránh ra, tôi muốn gặp cha," An Hạ lạnh lùng nói.
"Cha đang bận tiếp khách, không rảnh để gặp loại người làm ô uế gia phong như chị đâu," Tuyết Nhi cười khẩy.
Đúng lúc đó, ông Trịnh Vĩnh và mẹ kế của An Hạ, bà Kiều Liên, từ trong nhà bước ra. Thấy bộ dạng của An Hạ, ông Trịnh Vĩnh giận tím mặt.
"Mày còn mặt mũi để quay về đây à?" ông ta quát. "Tao đã nói rồi, từ ngày mày làm ra chuyện xấu xa đó, mày không còn là con của tao nữa. Cút đi! Đừng bao giờ để tao nhìn thấy mày nữa!"
"Cha..." An Hạ đau đớn gọi. "Con không có làm. Con bị oan."
"Câm mồm!" bà Kiều Liên a dua vào. "Mày còn dám nói mày bị oan à? Bằng chứng rành rành ra đó. Đúng là thứ con không có mẹ dạy dỗ."
Câu nói của bà ta như một nhát dao đâm vào tim An Hạ. Cô nhìn người đàn ông mà cô từng gọi là cha, thấy trong mắt ông chỉ có sự tức giận và ghẻ lạnh, không một chút tình thương. Trái tim cô chết lặng.
Cô không nói thêm một lời nào nữa, quay người kéo chiếc vali đi. Phía sau lưng, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đắc thắng của Tuyết Nhi.
An Hạ cứ đi, đi mãi không có định hướng. Cô ngồi bệt xuống một chiếc ghế đá công cộng bên đường, ôm lấy chiếc vali. Sài Gòn rộng lớn là thế, mà sao cô không tìm được một chốn dung thân. Nước mắt mà cô đã cố kìm nén, giờ đây cứ thế tuôn rơi. Cô cảm thấy mình là người thất bại và cô độc nhất trên thế giới này.
Đúng lúc cô đang chìm trong tuyệt vọng, một đoàn xe màu đen sang trọng bất ngờ dừng lại ngay trước mặt cô. Cánh cửa của chiếc xe dẫn đầu mở ra, một đôi giày da hàng hiệu bóng loáng bước xuống. Và rồi, một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest được cắt may hoàn hảo, xuất hiện trước mắt cô.
Dù chỉ mới gặp trong bóng tối, nhưng An Hạ lập tức nhận ra anh. Cái khí chất bá đạo, lạnh lùng đó, và cả mùi hương bạc hà thanh mát quen thuộc... Chính là người đàn ông đêm đó.