Tình trạng của Ngọc Ưu Liên không tốt, vội vã rời đi, vung nhãn đao lạnh buốt qua: "Ta nói Dạ Quân Mạc đã ૮ɦếƭ, ngươi tin không?"
"Không thể!" Sắc mặt Dạ Vương đại biến, mặt xám như tro tàn, môi có chút run run gầm thét. Nhưng trong lòng hiển nhiên là tin.
Sắc mặt Ám Lân trầm xuống: "Một khi đã như vậy, ta muốn báo thù cho Thánh Quân! Hai vị hãy để tính mạng lại đi!"
Lời vừa nói ra, Triệu hoán thú đã xuất hiện rồi.
Đệ tử phía sau không hề nói hai lời, nghe lệnh tiến lên. Bọn họ đều là ám vệ Ám Lân tự mình bồi dưỡng ra, cực kỳ trung thành với Ám Lân và Dạ Quân Mạc, đừng nói Ám Lân kêu bọn họ đối phó với một vị Thần Hoàng như Ngọc Ưu Liên, cho dù Ám Lân kêu bọn họ đánh ૮ɦếƭ thần, bọn họ cũng làm theo.
Khóe miệng Ngọc Ưu Liên rút gân, vừa rồi nàng nói như vậy là muốn nhiễu loạn tinh thần bọn họ. Quân Vương nhà mình đã ૮ɦếƭ, hẳn là không còn tâm tư gì đi quan tâm tới các nàng nữa rồi.
Ai ngờ đến Ám Lân lại không làm như lẽ thường, lại muốn báo thù cho Dạ Quân Mạc ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ hắn ta không biết nàng là Thần Hoàng sao? Hay là nói, hắn ta cũng nhìn ra tình trạng của nàng và Thượng Quan Vân Trần không tốt?
Ngọc Ưu Liên không dám khinh thường, miễn cưỡng tụ một đạo linh khí, hung hăng bắn phá, nhất thời uy lực cường đại làm ba người bị thương: "Ta khuyên các ngươi vẫn không nên muốn ૮ɦếƭ, muốn báo thù, đi tìm Bạch Vũ, là nàng ta hại ૮ɦếƭ Dạ Quân Mạc."
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần thẳng người chạy đi, hoàn toàn không dừng lại.
Ám Lân còn muốn đuổi theo, bị Dạ Vương ngăn cản: "Ngươi làm cái gì, đi chịu ૮ɦếƭ sao? Với thực lực của Ngọc Ưu Liên, chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ."
Ám Lân có chút tức giận cười lạnh: "Đó là dưới tình huống nàng ta không bị thương. Ông cho là nếu nàng ta tốt rồi, sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Dạ Vương sửng sốt, mặt lại trắng: "Ngươi là nói..."
"Ông đã bỏ qua một cơ hội tốt." Ám Lân bỏ Dạ Vương lại, đi về phía Tháp Thiên Ky.
Ám Lân cũng không muốn dựa vào lực lượng của chính mình ɢɨết Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần.
Tuy hai người bọn họ bị thương không nhẹ, nhưng bọn họ có dược liệu tốt nhất của Sáng Thế Thần Điện, vẫn khôi phục rất nhanh, nói ra bọn họ không đáng sợ. Bọn họ lại vội vã đi, hiển nhiên là đang lo lắng người sắp đi ra từ trong tháp, sợ hãi lực lượng khủng bố trong tháp nổ bắn ra.
Quả nhiên, hắn thấy một nữ tử trên quần áo có vết máu loang lổ, vết cháy đan xen đưa một nam tử giống như đang ngủ từ trong tháp ra.
Ánh sáng thánh khiết trên người nàng dịu dàng phản chiếu lên đất đai, làm lòng người sinh ra tình cảm, không dám dễ dàng đi đến gần.
Nam Môn Tư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lấy làm kinh hãi, lại còn trước tiên hỏi: "Bạch Vũ, đây là bị sao vậy? Thánh Quân bị thương sao?"
Bạch Vũ cũng không liếc nhìn nàng ta một cái, đưa Dạ Quân Mạc đi về phía Ám Lân.
Dạ Vương không vui nhíu mày: "Hỏi ngươi nói, Thánh Quân bị sao vậy? Nhanh đưa hắn cho ta."
Bạch Vũ lạnh nhạt đi đến trước mặt Ám Lân: "Hắn ngủ tђเếק đi, ta muốn đưa hắn trở về."
Trong lòng Ám Lân thoáng chốc hồi hộp, có cảm giác không ổn, chỉ sợ Thánh Quân không phải đơn giản chỉ ngủ tђเếק đi như vậy. Nhưng sắc mặt Ám Lân không lộ vẻ gì, gật gật đầu: "Được, bây giờ chúng ta trở về đi."
Ám Ưng gọi Hắc Ưng của mình ra, chở Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc trở về Đại lục Hiên Thổ - Vực Ám Dạ.
Bạch Vũ đưa Dạ Quân Mạc trở lại chỗ ở, sắp xếp tốt cho hắn.
Dạ Quân Mạc không hề có sức sống nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, toàn bộ mạch đập, hô hấp đều không có, hoàn toàn chính là đã ૮ɦếƭ!
Cho dù là Ám Lân luôn luôn điềm tĩnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không bình tĩnh được: "Bạch Vũ, Thánh Quân người..."
"Chàng ấy chỉ ngủ tђเếק đi."
"..." Ngươi chắc chắn? Ngươi chắc chắn không phải vì bị đả kích quá lớn mà nói càn chứ?
Ám Lân muốn khóc, nói càn theo Bạch Vũ: "Vậy khi nào thì người có thể tỉnh lại?"
"Đến lúc tự nhiên sẽ tỉnh lại." Nàng dùng Định Hồn Châu giữ lại hồn phách của Dạ Quân Mạc, bảo tồn thân thể hắn. Nhưng thân thể hắn không đầy đủ, trong иgự¢ của hắn không có trái tim.
Bạch Vũ không thể dùng Khế ước chiêu hồn giống như thức tỉnh Uyển Kỳ để thức tỉnh hắn, mà phải phục hồi thân thể hắn như cũ.
Nhưng Ám Lân và Ám Ưng nghe xong lời không đáng tin này, trên mặt là một trận do dự.
Ám Ưng khó chịu mở miệng: "Bạch Vũ, ngươi nói thật với ta đi, Thánh Quân đã ૮ɦếƭ như thế nào?"
"Chàng ấy không ૮ɦếƭ! Chàng ấy chỉ ngủ tђเếק đi! Ta sẽ cứu sống chàng ấy!" Đột nhiên Bạch Vũ ngẩng đầu, quát.
Ám Ưng hoảng sợ: "Ngươi nói thật?"
"Vì sao ngươi lại cảm thấy ta đang lừa ngươi?"
"Bởi vì trông cảm xúc của ngươi không quá bình thường." Như là nổi điên. Ám Ưng không dám nói câu sau ra, cảm thấy nếu nói ra sẽ có chuyện cực kỳ thảm xảy ra.
"Ta chỉ mệt mỏi, đã có quá nhiều chuyện xảy ra ở trong Tháp Thiên Ky." Bạch Vũ nằm úp sấp bên giường, mắt tha thiết mong chờ nhìn Dạ Quân Mạc giống như con chó nhỏ.
"Không cần vội, ngươi có thể từ từ nói cho ta biết." Ám Lân mở miệng nói.
Hắn cần phải biết rốt cuộc trong tháp đã xảy ra chuyện gì, mới quyết định kế tiếp nên làm như thế nào. Sáng Thế Thần Điện bên kia có biết tin tức Dạ Quân Mạc sắp ૮ɦếƭ không, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần lại bị thương như thế nào, bây giờ tình huống của Bạch Vũ thế nào.
Những thứ này đều liên quan đến có thể có người của Sáng Thế Thần Điện nhân cơ hội tới gây phiền phức.
Bạch Vũ có chút buồn ngủ nói đơn giản mọi chuyện với Ám Lân, Ám Ưng một lần.
Ám Ưng nghe được là kinh hồn bạt vía, tuy Bạch Vũ nói cực kỳ nhạt nhẽo, nhưng hắn có thể thấy được rốt cuộc có bao nhiêu mạo hiểm.
Ám Lân nghe xong, một lúc lâu cũng không nói chuyện, Bạch Vũ đã biết Thánh Quân khế ước chính mình cho nàng, có lẽ đã bại lộ cho Sáng Thế Thần Điện, chỉ sợ rất nhanh sẽ truyền tới, việc này không thể giấu diếm được rồi.
Việc cấp bách bây giờ chính là phục hồi thân thể cho Dạ Quân Mạc như cũ, cảm tạ trời đất Bạch Vũ đã lấy được trái tim Dạ Quân Mạc trở lại. Nếu không lao đi như vậy, cái gì cũng không lấy được, dù Dạ Quân Mạc trở về, vậy thật sự là thiệt thòi lớn rồi.
"Ngươi tính phục hồi trái tim như cũ cho Thánh Quân như thế nào?" Ám Lân có chút đau đầu hỏi, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ, cả đám đều sẽ không nhận ra một chút nào, hắn phải thu dọn cục diện rối rắm.
Bạch Vũ không nói chuyện.
Ám Lân kỳ quái vỗ vỗ vai nàng, mới phát hiện nàng đã ngủ tђเếק đi.
Ám Lân dứt khoát đặt Bạch Vũ bên cạnh Dạ Quân Mạc, để cho nàng ngủ một giấc. Rồi sau đó phân phó 20 tên ám vệ bảo vệ cho viện Dạ Quân Mạc, ngoại trừ hắn, Ám Ưng và Bạch Vũ, bất kỳ ai cũng không được vào, phong tỏa toàn bộ tin tức về Thánh Quân, đối ngoại thì tuyên bố Thánh Quân bị thương, cần nghỉ ngơi.
Ám Ưng tự mình giữ cửa, Ám Lân lại âm thầm gọi Ám Hồ đến Đại lục Hiên Thổ.
Nghe cách nói của Bạch Vũ, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần bị thương không hề nặng, chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội tới gây phiền phức.
Tuy không biết bọn họ sẽ xuống tay ở phương diện nào, nhưng hắn muốn đề phòng ngộ nhỡ, phải chuẩn bị sẵn sàng đối với toàn bộ khả năng có thể xảy ra, đặc biệt là phiền phức đến từ bên trong.
...
Sau khi Dạ Vương từ Tháp Thiên Ky trở về thì vẫn chưa được gặp Dạ Quân Mạc, ông ta thật sự là có chút lo lắng, sau khi trở lại Vực Ám Dạ thì lập tức đến chỗ Dạ Quân Mạc vấn an, kết quả lại bị Ám Ưng lấy lý do Thánh Quân cần phải nghỉ ngơi để từ chối.
Dạ Vương hổn hển muốn xông vào, ám vệ giữ cửa thật dám cứng rắn với ông ta, đương nhiên một mình ông ta không đánh lại 20 người, cuối cùng đổ máu trở về.
Nam Môn Tư cau mày: "Sao có thể xuống tay ngoan độc như vậy? Dạ Vương chỉ muốn đi thăm Thánh Quân, bọn họ ngăn cản như vậy làm gì?"
"Hừ, Ám Lân luôn luôn thích tự quyết định, ỷ vào Thánh Quân tín nhiệm, thậm chí quá phận làm thay, thay Thánh Quân xử lý mọi chuyện, nuôi dã tâm lớn cũng không biết." Dạ Vương ôm cánh tay còn đang đổ máu, cười lạnh không ngừng.
Bộ dạng Nam Môn Tư giống như nghe thấy mà kђเếק sợ: "Làm sao có thể? Người là nói hộ pháp Ám Lân hắn... có thể sẽ thừa dịp Thánh Quân bị thương mà làm chút gì sao?"
"Không cho ta gặp Thánh Quân, không phải cực kỳ rõ ràng sao?" Mặt Dạ Vương âm nghiêm, đã mơ mộng ra một đống chuyện về Ám Lân mưu đồ hiểm ác.
Không trách ông ta sẽ nghĩ như vậy, ông ta vẫn luôn không có thiện cảm gì với Ám Lân, Ám Ưng lớn lên từ nhỏ với Dạ Quân Mạc, bởi vì Dạ Quân Mạc càng coi trọng bọn họ hơn ông ta.
Cả Ám Dạ Đế Quốc đều biết, bốn người bọn họ mới chính là tâm phúc của Dạ Quân Mạc, về phần ông ta và mấy vị Vương khác, đó là Dạ Quân Mạc phong để trấn giữ chung quanh Ám Dạ Đế Quốc.
Ở trong mắt Dạ Quân Mạc, bản thân ông ta làm cữu cữu cũng không cao hơn chỗ nào với bốn vị Vương khác.
Lần này ông ta dẫn theo người đến Đại lục Hiên Thổ, nhưng toàn bộ người bên cạnh Dạ Quân Mạc đều là Ám Lân và Ám Ưng sắp xếp, ám vệ lại càng là một tay Ám Lân dạy dỗ, người của ông ta bị bài xích ở bên ngoài, cũng như ông ta, đều đã rất khó nhìn thấy Dạ Quân Mạc.
Loại tình huống này, một khi Dạ Quân Mạc có chuyện, trên thực tế quyền lợi Ám Dạ Đế Quốc đã bị Ám Lân nắm giữ.
"Không được, vẫn nên nghĩ cách gặp Thánh Quân một lần, làm rõ ràng tình huống của Thánh Quân." Dạ Vương nắm chặt quả đấm, nhìn về phía Nam Môn Tư: "Nếu bây giờ Thánh Quân bị thương, ngươi nghĩ cách đi gặp hắn. Cẩn thận một chút, đừng xông vào giống như tỷ tỷ ngươi."
Nam Môn Tĩnh coi như triệt để xong rồi, bị Dạ Quân Mạc lộ ra chán ghét, không ai sẽ ngu ngốc đưa nàng ta đến trước mặt để chướng mắt Dạ Quân Mạc nữa, Nam Môn Tư thật sự còn có thể cố gắng một lần nữa.
"Vâng. Dạ Vương yên tâm đi, ta có chừng mực." Nam Môn Tư cười xinh đẹp, đáy mắt thoáng hiện lên tự tin ngạo nghễ.
Nam Môn Tư quả thật có chừng mực hơn Nam Môn Tĩnh, nàng ta một không xông vào, hai không lén lút đi vào, mà là làm điểm tâm quang minh chính đại đi gặp Thánh Quân.
Đương nhiên Ám Ưng sẽ ngăn lại, nhưng Nam Môn Tư lại không có tí ti tức giận, chỉ là không đi, toàn bộ quá trình vẫn duy trì mỉm cười cầu xin Ám Ưng để cho nàng ta đi vào.
Ám Ưng chưa bao giờ biết một nữ nhân lại có thể nói như vậy, nói liên tục hơn hai giờ vẫn không có tí ti tư thế chuẩn bị rời đi, Ám Ưng cảm thấy não chính mình sắp nổ tung.
Nhưng người ta lại không ra tay, ngươi cũng không thể sử dụng bạo lực, rốt cuộc cũng đều là đệ tử của Ám Dạ Đế Quốc.
Ngây ngốc nghe giọng nói êm tai của Nam Môn Tư, đầu Ám Ưng toát mồ hôi, thiếu chút nữa không chống đỡ được Nam Môn Tư cố tình truy hỏi.
Cũng may Ám Lân từng dặn dò hắn bất cứ ai tới cũng phải khăng khăng Thánh Quân chỉ kiệt sức mê man, không có trở ngại, qua năm sáu ngày sẽ tỉnh. Y thuật của Bạch Vũ cao siêu, đang trị liệu cho Thánh Quân, không thể quấy rầy.
Nam Môn Tư thấy không hỏi ra được gì, liền đưa điểm tâm bưng đến cho Ám Ưng, nhờ Ám Ưng đưa cho Dạ Quân Mạc, sau đó không kì kèo nữa mà rời đi.
Trái lại, Ám Ưng cầm một hộp điểm tâm lớn không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đưa vào sao? Tình huống của Thánh Quân nguy cấp, tùy tiện đưa đồ vào có chút không quá an toàn, tuy nói Ám Ưng không thừa nhận Nam Môn Tư sẽ đần độn hạ thuốc gì đó trong điểm tâm, nhưng tóm lại là phiền phức, mà Thánh Quân còn "mê man" lại không ăn được.
Nhưng không đưa đi, dù gì cũng là một mảnh tâm ý của người ta, dù tệ như vậy cũng không thể giẫm đạp.
Cuối cùng, Ám Ưng kiểm tra điểm tâm một lần, xác nhận không có vấn đề, vẫn là đưa vào.
Trong phòng ngủ, Bạch Vũ đã sớm đã tỉnh lại, nhìn Dạ Quân Mạc yên tĩnh ngủ say, trái tim co rút một chút, bắt đầu chuẩn bị phục hồi thân thể như cũ cho hắn.
Trái tim của Dạ Quân Mạc vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, được bảo tồn trong nhẫn Bách Vũ của nàng, hơn nữa có linh khí của tinh thể cực phẩm bảo vệ, không có vấn đề gì. Nhưng phục hồi trái tim như cũ không phải là cứ đặt tim trở lại trong иgự¢ Dạ Quân Mạc là được.
Chuyện này thật là một chuyện cực kỳ phiền phức, Bạch Vũ cũng chưa nghĩ ra nên phục hồi trái tim Dạ Quân Mạc như cũ như thế nào, cả người vô cùng buồn bực nằm úp sấp ở trên bàn tìm kiếm trí nhớ trước kia.
Đúng là nàng đã xem qua hơn một nửa sách trong Tháp Ngũ Hành, rất nhiều sách thuốc cao thâm đều là nàng rảnh rỗi lấy ra đọc chơi.
Nàng nhớ rõ hình như có nói qua иộι тạиg bị tổn hại thì nên dùng dược liệu gì, nên xử lý như thế nào, nhưng kia đều là chỉ người sống, hình như chưa nói người ૮ɦếƭ nên làm cái gì.
Bây giờ nàng đang lo lắng cho dù tiếp tục đút thuốc cho Dạ Quân Mạc, cũng không nhất định có thể có hiệu quả.
Nàng đang nghĩ ngợi, Ám Ưng bưng hộp đựng thức ăn đi vào.
Bạch Vũ không yên lòng mở hộp đựng thức ăn ra, hỏi cũng không có hỏi liền trực tiếp ăn.
Ám Ưng ở một bên khóe miệng rút gân, muốn nhắc nhở, lại chưa kịp. Đợi cho Bạch Vũ hồn bay lên trời ăn sạch một hộp điểm tâm, mới hồi phục tinh thần lại sờ sờ bao tử: "Ừm, điểm tâm không tệ, ăn rất ngon. Kêu phòng bếp làm một chút nữa đi."
"... Đây là Nam Môn Tư đưa đến cho Thánh Quân."
Đầu lông mày Bạch Vũ giương nhẹ: "Nam Môn Tư? Thì ra là nàng ta, dù sao bây giờ Dạ Quân Mạc cũng không ăn được, ta ăn thay chàng ấy cũng vậy."
"..." Cũng vậy. Chỉ cần không nói ra cũng không ai biết, chỉ sợ ngày mai nàng ta vẫn còn tới.
"Nếu nàng vẫn mang đồ tới thì nhận đi, tay nghề của nàng ta lại thật không tệ, không cần lãng phí."
Ám Ưng không nói gì bưng hộp trống không định đi, bỗng nhiên Bạch Vũ gọi hắn lại: "Ta cần một chút dược liệu, ngươi xem có thể cầm tới giúp ta không."
"Cực kỳ quý giá sao?"
"Có vài loại có vẻ hiếm có." Bạch Vũ nói xong đưa một tờ thật dài cho Ám Ưng.
Ám Ưng chấn kinh cười toe toét: "Cần nhiều dược liệu như vậy sao?" Mặt trên này có ít nhất hơn trăm loại dược liệu, mở một tiệm thuốc cũng đủ!
"Đúng, những thứ này cũng là dược liệu có thể khôi phục thăng cấp, chữa trị thân thể, loại nào mà ta không biết tác dụng, chỉ có thể cầm một dạng tới thử." Bạch Vũ cũng cực kỳ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Dạ Quân Mạc không có sức sống.
Ngươi định thí nghiệm thuốc trên người Thánh Quân sao? Vây cũng sẽ có thể gặp chuyện không may!
Ám Ưng một đầu vạch đen, lại nói cũng không phản bác được gì, thật ra bây giờ Dạ Quân Mạc không có gì khác như đã ૮ɦếƭ, nếu Bạch Vũ không kiên trì nàng có thể cứu sống Dạ Quân Mạc, hắn sẽ phải tuyệt vọng.
Từ trong viện ra ngoài, Ám Ưng lập tức giao cho Ám Lân, hành động của Ám Lân rất nhanh, không nói hai lời lấy tất cả dược liệu trong tông môn đưa đến chỗ Dạ Quân Mạc, không đủ trực tiếp thu thập ở khắp nơi trên Đại lục Hiên Thổ.
Vài loại hiếm có thì ra lệnh cho Ám Hồ trực tiếp mang đến từ trong quốc khố của Ám Dạ Đế Quốc.
Có dược liệu, Bạch Vũ không keo kiệt nghiền nát những dược liệu này thành bột phấn, cẩn thận thử từng loại từng loại dùng cho Dạ Quân Mạc, nhìn thấy một loại cuối cùng kia có thể hiệu quả đối với thân thể Dạ Quân Mạc hiện giờ.
Nàng sử dụng vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới thân thể Dạ Quân Mạc, bản thân những dược liệu này cũng là tuyệt phẩm trị liệu tràn ngập sức sống, cho dù làm cơm ăn cũng không có chỗ xấu gì.
Bạch Vũ đang vắt hết óc cân nhắc dùng thuốc, Nam Môn Tư cũng đang vắt hết óc muốn hỏi thăm tin tức.
Nàng ta sẽ không giống như tỷ tỷ nàng ta, dưới tình huống không rõ liền tùy tiện xông vào, ngộ nhỡ Thánh Quân thật sự không có trở ngại gì, nàng ta xông vào dẫn đến Thánh Quân không thích, tuyệt đối sẽ cùng một kết cục với Nam Môn Tĩnh.
Ám Ưng không cho nàng ta đi vào, nàng ta liền không vào, trước tiên nàng ta có thể hỏi thăm tin tức từ trong miệng Ám Ưng.
Ngày hôm sau, quả nhiên nàng ta lại tới nữa, lần này bưng theo nồi cháo ngon, đứng ở trước cửa viện tiếp tục nói chuyện trời đất với Ám Ưng.
Ám Ưng bị nàng ta hỏi đến ngậm miệng không trả lời được, mồ hôi lạnh ứa ra, rất không dễ dàng mới ứng phó xong.
Nhưng Nam Môn Tư lại bắt đầu mỗi ngày đều đến đây, nếu là Ám Lân thì nàng ta sẽ không tốn công như vậy, nhưng là Ám Ưng, mặc dù hắn trung thành, nhưng miệng hắn vụng về, không thể không nói hắn thật sự không thể nào ứng phó các loại lời nói khách sáo quanh co lòng vòng.
Ám Ưng có cảm giác sớm hay muộn cũng bị Nam Môn Tư hỏi ra, nhìn thấy nàng ta cũng không muốn nói.
Giằng co như vậy vài ngày, rốt cục Ám Lân cũng có thời gian đến thăm Dạ Quân Mạc.
"Tình huống như thế nào?"
"Còn chưa thử ra được, đút thuốc vào không có bất kỳ phản ứng gì." Bạch Vũ thản nhiên nói, không nhìn ra một tia nổi giận trên mặt.
"Ngươi muốn tìm một loại dược liệu có thể chữa trị thân thể Thánh Quân, sau đó thả lại trái tim vào Ⱡồ₦g иgự¢ người, dùng dược liệu chữa trị thân thể người?" Ám Lân lắc đầu: "Loại khả năng này tính không lớn."
Ai từng thấy người ૮ɦếƭ uống thuốc còn có thể có hiệu quả?
"Ngươi có ý kiến gì tốt?" Bạch Vũ chỉnh sửa y phục Dạ Quân Mạc một chút, thành tâm thành ý đặt câu hỏi.
Ám Lân nhún nhún vai: "Ta cũng không phải Y Sư, không có gì ý kiến gì hay. Nhưng có khế ước gì có thể đoạn tuyệt trùng sinh không?"
Bạch Vũ thật đúng là không nghĩ tới, bắt đầu thật sự tự hỏi.
Ám Lân nhìn nàng rơi vào bộ dạng trầm tư, lắc đầu: "Nhìn ngươi cả ngày buồn bực ở trong này, nói cho ngươi hai tin tức. Một tin tức tốt, một tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?"
"Tin tức tốt." Nói đùa, tin tức xấu còn chưa đủ nhiều sao? Dạ Quân Mạc thành cái dạng này chính là tin tức xấu nhất, đương nhiên muốn nghe chút tin tức tốt để phấn chấn một chút.
"Tin tức tốt chính là đại khái Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên đã không rảnh tự mình tới gây phiền phức cho chúng ta. Anh Khê tiến vào Tháp Thiên Ky thấy được ngươi, sau khi trở về Sáng Thế Thần Điện thì tuyên dương bốn phía tiểu công chúa trở lại, hẳn là bọn Ngọc Ưu Liên vội vàng trở về giải thích rồi." Ám Lân cười tít mắt nói.
"Tha hắn một lần thật là có tác dụng. Tin tức xấu đâu?" Bạch Vũ hỏi.
"Tin tức xấu chính là bọn họ không thể tự mình tới, cho nên rải tin tức, Dạ Quân Mạc đã trọng thương gần ૮ɦếƭ, đã sống không qua vài ngày. Bây giờ không chỉ Ngũ Hành đại lục, ngay cả Đại lục Hiên Thổ đều đã biết rõ."
Cả Đại lục Hiên Thổ đều đã biết rõ. Đương nhiên người của Vực Ám Dạ cũng đều biết rõ, chỉ sợ bây giờ lòng người trong ngoài môn phái đều hoảng sợ, chắc chắn đám người Dạ Vương sẽ vội vàng yêu cầu gặp Dạ Quân Mạc.
Nhưng thấy tình huống hiện tại của Dạ Quân Mạc chỉ sợ lòng người càng thêm hoảng sợ.
"Ngươi tính ứng phó như thế nào?" Bạch Vũ thờ ơ hỏi, tuyệt không lo lắng.
"Ta tính toán, tiếp tục giấu diếm. Chỉ cần bọn họ không xông vào được, thì ai cũng không thể khẳng định Dạ Quân Mạc có chuyện." Đột nhiên ánh mắt Ám Lân sắc bén, nụ cười ôn nhuận như ngọc bị giá lạnh trong mắt đông cứng, nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại rất nhanh ấm áp giống như gió xuân phả vào mặt: "Nhưng Bạch Vũ, ngươi cần phải nhanh chữa khỏi cho Dạ Quân Mạc, ta sợ ta lừa không được lâu lắm."
"Ta sẽ." Bạch Vũ ngồi vào bên cạnh Dạ Quân Mạc, ngừng ở khuôn mặt trắng xanh của hắn.
...
Nam Môn Tư cũng nghe thấy lời đồn bên ngoài, nàng ta có chút nghi ngờ tính chân thật của những lời đồn này. Vừa vặn, Dạ Vương âm trầm mặt đến tìm nàng ta: "Ngươi gặp Thánh Quân chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vẫn chưa? Đều đã qua bao nhiêu ngày, chúng ta vẫn không rõ tình hình của Thánh Quân! Ngươi làm việc như thế nào vậy?" Sắc mặt Dạ Vương càng thêm âm trầm.