Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 108: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Ám Hồ bẩm sinh có linh mạch không đủ, là một cô nhi bị người nhà vứt bỏ, trước khi đi theo Dạ Quân Mạc đã lưu lạc đầu đường, tu luyện Súc Cốt Thuật (thuật co rút xương lại), lặng lẽ đi trộm đồ của đại hộ người ta, có một lần bị phát hiện suýt nữa bị đánh ૮ɦếƭ, được Dạ Quân Mạc cứu.
Sau khi Dạ Quân Mạc thu nhận hắn, không hề keo kiệt lấy các loại dược liệu trị thương cho hắn.
Hắn không giỏi về mặt võ lực, nhưng ở phương diện ẩn dấu, ngụy trang lại xuất thần nhập hóa, chuyên nắm giữ tình báo cho Dạ Quân Mạc. Về sau, linh mạch của hắn miễn cưỡng được chữa trị, triệu hoán được một con Huyễn Hồ gầy yếu, trời sinh có thiên phú huyễn hóa (biến hóa khôn lường).
Ám Hồ đã học một loại linh thuật dịch dung không hề có lực công kích, nhưng có thể ngụy trang, có thể biến vẻ ngoài của chính mình thành người khác, lại thêm tác dụng Súc Cốt của hắn có thể tự do khống chế chiều cao hình thể, hắn muốn đóng giả thành một người, ngay cả mẹ ruột của người kia cũng không nhận ra được.
Hắn đóng giả thành Dạ Quân Mạc cũng không phải lần đầu tiên, mỗi lần Dạ Quân Mạc cần phân thân, Ám Lân sẽ đẩy hắn ra cứu trận.



Hắn cũng cam tâm tình nguyện, đi theo Dạ Quân Mạc lâu, kiêu ngạo lạnh lùng trên người Dạ Quân Mạc, khí chất lạnh lùng đạm mạc đều bắt chước giống như đúc. Chỉ cần không ra tay, năm vị Vương tuyệt đối sẽ không nhận ra.
Lúc Bạch Vũ ૮ɦếƭ đi, trong mười mấy năm Dạ Quân Mạc suy sút, gần như đều dựa vào hắn đóng giả thành bộ dạng của Dạ Quân Mạc, mới ổn định lại Ám Dạ Đế Quốc.
"Ừ, ta sẽ chuyển Thánh Quân qua mật thất, ngươi thay thế Thánh Quân dưỡng thương ở phòng ngủ." Ám Lân thở dài: "Chuyện phiền phức vẫn không chỉ một chuyện này."
"Còn có chuyện gì?" Ám Hồ bày tỏ hắn tuyệt không cảm thấy kỳ lạ, mỗi lần phải cần hắn tới thế thân, thì có nghĩa chắc chắn Dạ Quân Mạc đã làm chuyện ngu ngốc!
Tuy nói Thánh Quân nhà hắn không hề ngốc, còn là gia hỏa phúc hắc, nhưng Dạ Quân Mạc cũng đã làm không ít việc ngu ngốc.


Đặc biệt là chuyện có liên quan tới Bạch Vũ, vạn năm trước đã như thế, vạn năm sau lại vẫn như thế. Lần này biến thành nửa ૮ɦếƭ nửa sống, không, là đã ɢɨết ૮ɦếƭ chính mình, đại khái cũng là bởi vì Bạch Vũ.
"Dạ Quân Mạc khế ước chính mình cho Bạch Vũ, chuyện này Sáng Thế Thần Điện đã biết. Bây giờ, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không có thời gian tự mình tới gây phiền phức cho chúng ta, nhưng rải chút tin tức thì vẫn có thể." Tựa như lần này.
Nếu Ám Hồ chạy tới không đúng lúc, thật sự để cho bọn họ phát hiện tình hình của Dạ Quân Mạc, chỉ sợ bây giờ Ám Dạ Đế Quốc đã đổi chủ.
Ám Hồ yên lặng không nói.
Không phải hắn không tin, mà là quá chấn kinh, chấn kinh đến một câu cũng nói không nên lời. Loại chuyện lấy chính mình đi khế ước này, Thánh Quân thật là có thể làm được.
"Tin tức truyền tới thì như thế nào, nói giả không phải được rồi. Lần này bọn họ đã bị lừa, sẽ không ngu xuẩn tin tưởng lần thứ hai nữa." Ám Hồ không đồng ý nói.
"Nói là nói như vậy, nhưng cho dù không tin, trong lòng vẫn sẽ có thể nghi ngờ. Ngộ nhỡ nhịn không được tới âm thầm thăm dò, càng phiền phức." Ám Lân vỗ vỗ bả vai Ám Hồ: "Nếu tin tức thật sự xuất hiện, thì xem ngươi rồi."
"..." Ám Hồ nháy mắt mấy cái, xem ta cái gì?
"Đi thôi, đi thăm Thánh Quân." Ám Lân không nói thêm nữa, dẫn Ám Hồ vào phòng.
Trong phòng sương khói lượn lờ, phía sau bình phong, bên trong một cái thùng gỗ lim khổng lồ được rót đầy nước thuốc màu nâu, một mùi vị không rõ ở nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí. Không phải rất khó ngửi thấy, nhưng cũng không phải mùi thơm.


Trong nước thuốc, Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi ở bên trong, làn da hơi hơi đỏ lên, nhuộm một tầng màu hồng nhàn nhạt, nhìn kỹ mà nói, có thể phát hiện có dòng máu đang chuyển động ở dưới làn da.
Ám Lân vui mừng quá đỗi: "Đây là thành công rồi sao?"
"Ừ. Những dược liệu này có thể duy trì sức sống cho thân thể Dạ Quân Mạc." Bạch Vũ đã dùng hết 87 loại dược liệu mới pha chế vào trong thuốc tắm.
Để có hiệu quả trị liệu tốt nhất, mỗi loại dược liệu đều là 500 năm trở lên, trong đó 25 loại là 1000 năm, còn có bảy loại là 3000 năm, một loại quý giá nhất là Yêu Hồn Tuyết Liên 5000 năm.
Cái này cũng chưa tính, ngoại trừ vài loại dược liệu năm, ba ngàn năm, những cái khác gần như đều đã được mài thành mấy cân, mấy chục cân phấn, chắt lọc ra phần tinh túy bên trong nó để thả vào.
Giá trị một thùng thuốc tắm này gần như đã có thể mua được một nửa Đại lục Hiên Thổ!
Nếu không phải Ám Dạ Đế Quốc tài đại khí thô (ý nói nhiều của cải), sẽ hoàn toàn không lấy ra nhiều dược liệu quý giá như vậy, những tông môn siêu cấp bản địa này thấy, không biết lại đau lòng bao nhiêu.
Đợi cho nước thuốc hoàn toàn ngấm vào thân thể Dạ Quân Mạc, ngưng tụ ra linh khí, phát huy tác dụng, Bạch Vũ cũng đã bắt đầu chuẩn bị bước thứ hai.
Nàng lấy dao găm ra, cẩn thận rạch иgự¢ Dạ Quân Mạc.
Bởi vì có linh khí và sức sống vô hạn ở trong thân thể Dạ Quân Mạc, cho dù thân xác không có linh hồn cũng bắt đầu chảy máu.

Tay chân Bạch Vũ rất nhanh, không đợi máu chảy ra, nháy mắt thả trái tim vào. Lực lượng sinh mạng cường đại bắt đầu tràn ngập trong иgự¢ Dạ Quân Mạc, chủ động tiếp nhận trái tim hắn, chữa trị thân thể hắn.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm trái tim Dạ Quân Mạc đập dần dần dung nhập vào trong thân thể, nối liền với mạch máu.
Gần trái tim có rất nhiều mạch máu, chữa trị cực kỳ chậm, linh khí không ngừng tràn vào, chỉ có bộ phận rất nhỏ đang thong thả chữa trị, tỉ suất sử dụng rất thấp.
Bạch Vũ cũng biết phần lớn linh khí và sức sống đều đã bị lãng phí, nhưng nàng không có biện pháp khác tốt hơn, nếu không nàng cũng sẽ không đau lòng một thùng lớn thuốc tắm vô giá như vậy để không ngừng cung cấp linh khí cho Dạ Quân Mạc.
Chỉ cần dược hiệu của thuốc tắm vẫn còn, linh khí và sức sống sẽ không dứt, có thể chống đỡ đến lúc thân thể Dạ Quân Mạc hoàn thành chữa trị.
Bạch Vũ dùng linh khí cầm máu cho Dạ Quân Mạc, Ám Lân và Ám Hồ lẳng lặng nhìn, cả căn phòng yên tĩnh đến mức ngay cả một cây trâm rớt xuống cũng có thể nghe thấy.Ám Ưng canh giữ ở bên ngoài, chỉ biết hắn sẽ không tính để cho bất kỳ ai xông tới nữa, cho dù là năm vị Vương.
Ròng rã hai canh giờ, rốt cục hoàn thành chữa trị.
Bạch Vũ lập tức khép miệng vết thương của Dạ Quân Mạc lại, lại để cho hắn ngâm trong thuốc tắm một lúc lâu, mới vớt hắn ra, đặt ở trên giường.
"Ngươi xác định không có vấn đề rồi chứ?" Giọng Ám Lân có chút khàn khàn hỏi.
Tìm về trái tim của Dạ Quân Mạc là chuyện bọn họ luôn luôn làm vạn năm này, bây giờ rốt cục đã tìm được, còn nhìn thấy Bạch Vũ tự tay trả lại trái tim vào như cũ cho Dạ Quân Mạc. Ngược lại, hắn có cảm giác không biết phải làm sao.


"Xác định đã chữa trị xong. Thân thể chàng ấy đã lành lặn không còn thiếu hụt, bây giờ chỉ cần phục hồi linh hồn như cũ là được rồi." Bạch Vũ nâng khuôn mặt anh tuấn của Dạ Quân Mạc, bởi vì có sức sống, mặt hắn đã không trắng xanh giống như lúc trước, thật sự giống như ngủ tђเếק đi.
"Ngươi tính khi nào thì bắt đầu?" Ám Hồ hỏi.
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Bạch Vũ nói: "Nhưng ta cần một chỗ an toàn tuyệt đối."
"Mật thất được không?" Ám Lân hỏi.
Bạch Vũ lắc đầu: "Không được, Khế ước chiêu hồn nhất định phải ở nơi trống trải, đương nhiên là chỗ gần gũi. Mật thất khép kín, không được."
Vậy thì có phần phiền phức, tìm một chỗ trống trải cũng không khó, khó chính là không để cho người phát hiện, cho dù là Sáng Thế Thần Điện hay là người mình cũng phải gạt. Muốn cùng lúc giấu diếm hai thế lực lớn khủng bố nhất trên đời này, Ám Lân cảm thấy đầu lại bắt đầu đau rồi.
Hắn bất đắc dĩ gõ gõ đầu: "Hai ngày này ngươi nghỉ ngơi trước, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị, chỗ để ta tới sắp xếp."
Sau đó, Bạch Vũ dẫn Dạ Quân Mạc đến mật thất, bên ngoài giao cho Ám Lân xử lý.
Chữa trị thân thể Dạ Quân Mạc xong, cuối cùng một tảng đá lớn trong lòng Bạch Vũ cũng buông xuống, cả người thoáng chốc trở nên cực kỳ mệt nhọc, một hơi ngủ hai ngày.
Đợi cho nàng ngủ đủ, lúc thức dậy, một đám tiểu tử đáng yêu kia hiện ra bên cạnh.


Tiểu Bạch đang chơi đùa với Tiểu Hôi, Tiểu Thanh đang không ngừng chiêm cђเếק nói chuyện phiếm với Băng Hồ, Trảm Nguyệt lười biếng dựa vào trên người nàng cùng nhau ngủ.
Bạch Vũ: "... Thương tổn đều đã tốt?"
Nghe được Bạch Vũ lên tiếng, năm con Triệu Hoán Thú lập tức lủi đến bên cạnh Bạch Vũ, năm đôi mắt to ngập nước tha thiết mong chờ nhìn nàng, làm cho lòng người ta đều mềm thành bông.
Bạch Vũ sờ từng con từng con, ôm Trảm Nguyệt vào trong иgự¢: "Ừ, không tệ, thật đúng là đều đã tốt."
Mấy ngày nay vội vàng nghĩ cách chữa trị thân thể Dạ Quân Mạc, đều không quan tâm tới bọn nó, tuy bọn nó ở trong linh mạch không tới một ngày sẽ khỏi hẳn, nhưng Bạch Vũ vẫn có chút áy náy.
Đáng thương đám tiểu tử kia đều vì nàng mới trọng thương, cho dù không ૮ɦếƭ, bị đánh cho tan thành mây khói cũng rất đau, không an ủi bọn nó còn bỏ mặc bọn nó mấy ngày.
Nàng tìm kiếm thức ăn ở trong nhẫn Bách Vũ, chuẩn bị khao bọn nó một bữa thật ngon, nhưng không tìm thấy.
"Sao có thể không có? Ta nhớ rõ rõ ràng vẫn còn rất nhiều!" Bạch Vũ ngạc nhiên nhìn nhẫn Bách Vũ, bỗng nhiên kịp phản ứng: "Chẳng lẽ đã bị các ngươi ăn?"
Năm tiểu gia hỏa lập tức nhìn chung quanh, giả bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Khóe miệng Bạch Vũ rút gân, áy náy cái quỷ á! Thừa dịp nàng không chú ý, ăn vụng toàn bộ thức ăn của nàng, một đám quỷ tham ăn!
Nếu không phải thức ăn đã bị ăn sạch, chỉ sợ hôm nay bọn nó vẫn sẽ không chạy ra, lượn lờ ở trước mặt nàng?
Một đám Triệu hoán thú tuyệt phẩm cũng làm ầm ĩ, Triệu hoán thú nhà ai đói bụng sẽ tự mình ăn vụng đồ ăn, buồn bực mới chạy ra từ linh mạch chủ nhân?
Nhưng, quả thật cũng nên bổ sung chút đồ ăn cho bọn nó rồi.
Sau khi đi ra từ Tháp Thiên Ky, cảnh giới của Bạch Vũ lại tăng vọt một mảng lớn, trước mắt là Vương giả đỉnh cấp, thiếu một bước thì có thể đột phá thành Đại Đế.
Vương giả có thể cùng lúc triệu hoán ra bốn con Triệu hoán thú, đồng thời đẳng cấp cao nhất của Triệu hoán thú có thể đạt tới cấp 7, đám Triệu hoán thú của nàng mới cấp 5, hiển nhiên đã tụt lại một mảng lớn, cần nhanh chóng thăng cấp bậc.
Cấp bậc linh thuật trước có thể buông thả, nhưng cấp bậc bản thân nhất định phải thăng lên nhanh một chút.
Bạch Vũ lập tức bắt đầu, làm một số lớn thức ăn tăng trưởng, trong đó thức ăn hệ Thổ, làm nhiều nhất.
Đại Địa Hôi Hùng của nàng mới vừa cấp 1, đến bây giờ cũng chưa thăng cấp.
Linh lực của nàng sung túc, trực tiếp cho Đại Địa Hôi Hùng 50 giọt linh lực, cùng đầy đủ Thổ linh quả, để cho nó thăng cấp. Về phần bốn con khác, chỉ có thể từ từ sẽ đến.
Nàng cũng cho mỗi con 100 giọt linh lực, và linh quả, cùng với thức ăn, để cho bọn nó tu dưỡng ở trong linh mạch.
Bạch Vũ cảm thấy hiện giờ mức cao nhất của linh mạch nàng đã đạt tới 20000 linh lực, không sai, chính là 20000 linh lực!
Một lượng chứa đựng cực kỳ khổng lồ, nhưng muốn lấp đầy linh mạch vẫn còn vô cùng sớm. Lần này bởi vì thu lại huyết mạch Sáng Thế, lại thuận tiện lấy được tinh thể cực phẩm, đại khái trong linh mạch Bạch Vũ có hơn 5000 điểm linh lực, cho mấy con Triệu hoán thú thăng cấp vậy là hoàn toàn đủ rồi.
Nhưng thăng cấp linh thuật vẫn còn phải cố gắng mới được, nuôi năm con Triệu hoán thú cũng không phải dễ nuôi như vậy.
Bạch Vũ vừa đưa năm tiểu tử kia trở về, bỗng nhiên trong nhẫn Bách Vũ phát ra chấn động kỳ lạ, hình như có vật sống gì đó muốn xông ra ngoài.
Bạch Vũ nhìn vào, là Thủy Qua và Thụ Tinh.
Sau khi bọn nó bị trọng thương, được Bạch Vũ thu vào trong nhẫn, bởi vì trong nhẫn tràn ngập linh khí của dược vật, vết thương cũng đang từ từ chữa trị, hiện giờ đã tỉnh lại rồi.
Bạch Vũ lập tức tìm chỗ, thả bọn nó ra.
"Ngột ngạt ૮ɦếƭ ta rồi! Bạch Vũ, sao ngươi có thể nhốt chúng ta ở trong nhẫn? Bên trong vừa nhỏ lại tối, thật ngột ngạt." Thủy Qua uất ức chọc ngón tay.
Bạch Vũ thật có lỗi: "Lúc ấy có vẻ khẩn cấp, sau khi dẫn các ngươi ra ngoài, các ngươi lại bị thương, nên đã để cho các ngươi ở trong nhẫn dưỡng thương."
"Chúng ta đã ra ngoài rồi sao?" Thủy Qua giật mình nhìn bốn phía: "Sao ta cảm giác bên ngoài và trong tháp không khác nhau lắm?"
"Đúng vậy, đều là vách tường." Thụ Tinh tò mò nhìn vách tường bốn phía.
Bạch Vũ giải thích: "Không, nơi này là mật thất, cho nên dày đặc. Sau khi ra ngoài các ngươi sẽ biết trời đất bao la."
"Là sao?" Hai con mãnh thú trí tuệ lập tức đến gần cửa ra mật thất, sau khi Bạch Vũ dặn bọn nó không được làm người Vực Ám Dạ bị thương, cũng không quan tâm bọn nó nữa.
Dù sao cũng là mãnh thú, trở về sơn dã cũng chỉ là chuyện bình thường.
Bạch Vũ thật đúng là không muốn giữ bọn nó lại, giữ lại hai con mãnh thú như vậy, quá không an toàn, cũng quá phiền phức.
Nhưng không nghĩ tới chính là, không tới hai ngày, bọn nó lại lặng lẽ chạy về.
Thủy Qua: "Bên ngoài chơi không vui, không có thức ăn ngon."
Thụ Tinh: "Bên ngoài không thể ở, không có thơ ca."
Bạch Vũ: "..."
"Bạch Vũ, chúng ta ở với ngươi, có được không? Mỗi ngày, ngươi làm thức ăn ngon cho ta." Thủy Qua làm nũng kéo cánh tay nàng.
Bạch Vũ có cảm giác sắp ૮ɦếƭ, nếu thật để cho ngươi lưu lại, mỗi ngày ngoại trừ làm thức ăn cho ngươi thì chuyện gì ta cũng đừng làm.
Nàng nhìn cầu cứu về phía Ám Lân vừa vặn đến thăm Dạ Quân Mạc.
Ám Lân cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn hai con mãnh thú: "Đây là hai con mãnh thú trí tuệ ngươi nói? Không tệ không tệ, đều đã cấp 9!"
"Đúng vậy, đã cấp 9!" Bạch Vũ nghiến răng. Cho nên chọc bọn nó không vui, lập tức có thể ăn chúng ta, cầu xin ngươi nhanh nghĩ cách.
Ám Lân sờ sờ đầu Thủy Qua: "Ngươi thích ăn ngon, ta vừa vặn biết một chỗ có thức ăn ngon."
Ánh mắt Thủy Qua phát sáng: "Ở đâu?"
Ám Lân cười nhạt lại nhìn về phía Thụ Tinh: "Ta cũng thích viết thơ, trong phòng đều là tập thơ, ngươi có hứng thú đi xem với ta không?"
Ánh mắt Thụ Tinh còn sáng hơn Thủy Qua: "Muốn!"
Ám Lân lại dẫn hai con mãnh thú đi.
Ngày hôm sau, một người đến tìm Bạch Vũ, nói với nàng đã sắp xếp chỗ xong, sâu trong núi hoang ở Vực Ám Dạ.
Nơi đó có rất ít người, hơn nữa cách vực khác rất xa, cho dù bị người Sáng Thế Thần Điện phát hiện, muốn đánh vào cũng phải cần thời gian rất lâu.
Về phần ba vị Vương đang ở Vực Ám Dạ, ngày đó hắn sẽ nghĩ cách quấn lấy bọn họ.
Vì để an toàn, Ám Lân cũng không tính phái đệ tử Vực Ám Dạ đi bảo vệ.
"Không phái người bảo vệ có phải quá mạo hiểm rồi không?" Bạch Vũ có chút chần chờ. Ngược lại, nàng không sợ, nàng chỉ sợ Dạ Quân Mạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Không phái người không có nghĩa là không có ai đi. Ám Ưng sẽ dẫn Thủy Qua và Thụ Tinh canh giữ ở bốn phía." Ám Lân cười tít mắt nói.
Bạch Vũ ngạc nhiên chớp mắt: "Thủy Qua và Thụ Tinh à? Sao ngươi làm cho bọn nó nghe lời được? Sẽ không phải sau khi bọn nó làm việc, cho bọn nó ăn và tập thơ chứ?"
"Chính vậy." Ám Lân rất hào phóng thừa nhận: "Ta còn tính dẫn bọn nó trở về Ám Dạ Đế Quốc."
Khóe mắt Bạch Vũ nhảy dựng: "Ngươi xác định? Hai bọn nó không khác gì bom hẹn giờ, ngộ nhỡ ngày nào đó đồ ngươi cho không đủ hấp dẫn thì làm sao bây giờ? Cũng không có thể mỗi lần ngươi sẽ phải dụ dỗ này nọ để cho bọn nó làm việc chứ?"
"Yên tâm, thứ ta cho đủ để làm cho bọn nó nghe lời. Bọn nó đồng ý đi theo ngươi một trăm năm, nếu sau một trăm năm muốn rời đi rồi nói." Ám Lân tự nhiên nói ra tin khiến cho Bạch Vũ cực kì ngạc nhiên.
"Đi theo ta? Vì sao sẽ đi theo ta?" Bạch Vũ không rõ.
"Bởi vì bọn nó theo ngươi ra ngoài, lại quen biết ngươi đầu tiên. Tâm tư của mãnh thú trí tuệ rất đơn giản, không khác gì với trẻ con mới vài tuổi, thói quen của bọn nó là đi theo người đầu tiên quen biết." Ám Lân cực kì khó hiểu liếc nhìn Bạch Vũ một cái: "Người hỗ trợ tốt như vậy, sao ngươi lại không muốn?"
Bạch Vũ trợn trừng mắt: "Ta không tin tưởng có thể thật sự thu phục được bọn nó. Lại nói ngươi rốt cuộc đã nói gì với bọn nó, làm cho bọn nó tình nguyện phục vụ một trăm năm?"
Ám Lân cười nhạt một tiếng: "Hai con mãnh thú trông không tim không phổi, nhưng rốt cuộc bọn nó vẫn là mãnh thú, không phải chỉ quan tâm đến ăn và tập thơ. Bọn nó cũng cần một điểm dừng chân, cần tu hành, tất nhiên tu luyện ở trong núi rừng có thể trở thành bá chủ một phương, tự do tự tại, nhưng tu luyện không đủ tài nguyên, quá khó khăn rồi. Bọn nó đồng ý mới đúng theo lẽ phải. Ta chỉ nói thẳng thắn với bọn nó, nói chuyện công bằng."
Cho nên bọn nó từ trong rừng chạy về thật ra là muốn đi theo ta, phục vụ cho ta đổi lấy tài nguyên, chỉ là ta không nhận? Lần đầu tiên Bạch Vũ cảm thấy chính mình có phần ngu xuẩn.
"Thức ăn ngươi cho bọn nó chính là thăng cấp tương đối tốt, có rảnh thì làm nhiều cho bọn nó một chút là được. Về phần những thứ khác, Ám Dạ Đế Quốc chúng ta sẽ cho. Dù sao sau khi dẫn bọn nó trở về, cũng cần bọn nó bảo vệ Đế Quốc." Ám Lân cười tít mắt nói.
"Ngươi đã sắp xếp xong, đương nhiên cứ làm như vậy." Bạch Vũ duỗi cái lưng mỏi, chậm rì rì trở về ngủ. Không biết có phải lúc trước hao phí quá nhiều tâm sức không, gần đây đặc biệt thích ngủ, lại có thể ngủ cả ngày.
Ngẫu nhiên xem tiến độ tu luyện của mấy con Triệu hoán thú một chút, chuyện gì khác cũng không muốn quan tâm, nằm ở bên cạnh Dạ Quân Mạc ngủ.
Ánh mắt Ám Lân có chút kỳ lạ nhìn bóng lưng Bạch Vũ rời đi, không quấy rầy nàng, lặng lẽ rời khỏi mật thất.
Toàn bộ đều đã sắp xếp xong, Ám Ưng dẫn theo Thủy Qua và Thụ Tinh, cùng đi với Bạch Vũ, đưa Dạ Quân Mạc tới sâu trong núi hoang.
Chung quanh đều đã được niêm phong trước, Thủy Qua thi triển kết giới vĩ đại bao phủ lại cả một ngọn núi. Chỉ cần có người xâm nhập từ bên ngoài, cho dù là người hay mãnh thú, cho dù là một con thỏ cũng có thể phát hiện trước tiên.
Ám Ưng và hai con mãnh thú cảnh giác canh giữ ở một bên, nhìn thân thể Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ bắt đầu bố trí khế ước trận, nàng vẽ cực kỳ chăm chỉ, một phần cũng không dám làm sai, sau khi làm xong toàn bộ chuẩn bị, Bạch Vũ chuyển thân thể Dạ Quân Mạc qua trong khế ước trận, cắt cổ tay tuyết trắng của mình, nhỏ máu tươi vào trong trận.
Từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ lên mặt đất, giống như từng đóa mai hồng nở ra, tỏa ra hơi thở huyết mạch Sáng Thế.
Nàng lại lấy máu tươi cực phẩm của chính mình, khởi động Khế ước chiêu hồn.
Trong trận, cuồng phong gào thét, thiên địa biến sắc, tiếng động lớn hơn gọi hồn cho Uyển Kỳ.
Linh hồn Dạ Quân Mạc không giống Uyển Kỳ, linh hồn của hắn là linh hồn của Thần Hoàng, vô cùng cường đại, nếu trong Định Hồn Châu không chứa lực lượng đủ cường đại, thì đã không có cách khóa linh hồn của hắn ở trong thân thể.
Linh hồn càng cường đại, muốn mượn dùng Khế ước chiêu hồn trở về vị trí cũ, vật tế hao phí lại càng kinh người. Lực lượng khủng bố bốc lên ở trong trận, đi ngược lại lực lượng của trời đất, chọc giận Ngũ Hành Thế Giới, bầu trời cuồng nộ nháy mắt tối đen một mảnh, mây đen ép thành, giống như có thể dễ dàng đập vụn một dãy núi, cảm giác áp lực trầm trọng khiến người không thở nổi.
Lực lượng trong khế ước trận còn đang thong thả ngưng tụ, chậm rãi bao phủ ở trên người Dạ Quân Mạc.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc không rời mắt, máu tươi vẫn đang không ngừng chảy theo dòng, hoa mai máu nhỏ giọt lên mặt đất đã bị khế ước trận hấp thu trong một cái nháy mắt.
V.O: Bạch Vũ bị gì nhỉ? Tự dưng nghĩ đến không biết m.n có nghĩ giống ta không




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!