Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 111: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Đường Chủ xanh cả mặt, hắn cũng không muốn đuổi theo, nhưng không ngăn cản Bạch Vũ, Thượng Quan Vân Trần đến đây, hắn không có cách nào ăn nói.
Tính tính thời gian, nhiều nhất không tới nửa giờ Thượng Quan Vân Trần sẽ tới, mười tám thuộc hạ của hắn, nửa giờ đã không chịu được cũng quá không thể nào nói nổi rồi.
"Đuổi theo! Không ɢɨết được nàng ta cũng cần phải ngăn nàng ta lại cho ta, linh thuật gì cũng lên cho ta!" Đường chủ gầm thét, hai con Tử Điêu lập tức lủi ra ngoài, mũi tên ngọn phóng vụt ra không nhìn thấy, sát thủ khác theo sát phía sau.
Chủ yếu là bọn họ không dám, vậy thì rất xa mới bắt kịp.
Bạch Vũ cưỡi trên người Tiểu Bạch, cảm thấy sát ý sắc bén phía sau, đột nhiên vung tay lên. Đại Địa Hôi Hùng xuất hiện, hình thể khổng lồ giống như một bức tường thành, chỉ dựa vào thân thể lại chặn được linh thuật của bọn họ.



Tiểu Hôi sờ sờ cái bụng của mình, chỉ cảm thấy có chút đau, nhưng một giây sau, Trảm Nguyệt lại hồi phục miệng vết thương cho nó.
Bạch Vũ thu Tiểu Hôi lại, đã chạy ra xa.
Bây giờ Đại Địa Hôi Hùng mới cấp 5, không giống Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt và Băng Hồ đều đã thành công lên tới cấp 7.
Hơn nữa Tiểu Hôi còn chưa học tập bất kỳ linh thuật gì, chủ yếu là không có thời gian dạy.
Nhưng lực phòng ngự của Tiểu Hôi rất cao, thuộc tính giá trị của cấp 5 gần như đã có thể so sánh với cấp 7 của người khác.


Đỡ một đợt công kích này, Bạch Vũ đã bỏ lại tất cả sát thủ ở rất xa phía sau, không chút do dự chạy thẳng đến mục tiêu.
Ầm - -
Bỗng nhiên một cây thương bạc từ bên cạnh đâm ra, cắt qua không khí, phát ra tiếng vang nứt toác.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, vô thức nghiêng người lăn khỏi thân Tiểu Bạch.
Mũi thương bạc đâm vào khoảng không, đột nhiên đập xuống dưới, đánh thật mạnh lên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch phẫn nộ gầm thét, xoay người lại chưởng một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong cuồng nộ xé rách khu rừng lớn, ngay cả các cây trong rừng cũng bị chặt đứt gốc, hiện ra một bóng dáng màu trắng.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt, trong mắt dâng lên vẻ phức tạp.
Sau khi trở về từ Tháp Thiên Ky, không hề bất ngờ, hắn đã tranh cãi ầm ĩ một trận với Ngọc Ưu Liên, đối với Ngọc Ưu Liên, hắn chỉ còn lại chán ghét. Đối với Bạch Vũ, hắn lại không biết chính mình có suy nghĩ gì.
Nhưng có một vài chuyện hắn đã suy nghĩ cẩn thận.
Hắn đã hối hận.


Có lẽ từ vạn năm trước, lúc hắn ra tay hắn đã hối hận, hắn chỉ là cố ૮ɦếƭ không thừa nhận mà thôi, vì chứng minh hắn không hối hận, chứng minh chính mình đúng, gặp lại Bạch Vũ, hắn không hề suy nghĩ lại quyết định ɢɨết nàng.
Hiện tại, hắn cũng không muốn ɢɨết nàng nữa. Hắn muốn nàng trở về, muốn dẫn nàng trở về Sáng Thế Thần Điện, muốn thực hiện hôn ước của bọn họ.
Hiện giờ tuy Sáng Thế Thần Điện còn đang bị bọn họ nắm trong tay, nhưng tin tức Anh Khế mang về đã khiến cho một nửa người bên trong Điện bắt đầu nghi ngờ.
Bọn họ đều là Đường chủ, tinh anh, lớp giữa của Sáng Thế Thần Điện, cố nhất trung thành với Thần Sáng Thế, trung thành với Bạch Vũ.
Tin tức Anh Khê mang về không chỉ là gặp được Bạch Vũ, còn có chuyện bọn họ ám sát Bạch Vũ. Nhấc lên phong ba rất lớn ở bên trong Thần Điện, nếu không như thế này, cũng sẽ không nháo lớn như vậy, ngay cả ɢɨết Dạ Quân Mạc cũng đã chẳng quan tâm.
Bởi vì người biết quá nhiều, ngược lại không thể ɢɨết người diệt khẩu, chỉ có thể trấn an.
Hắn chẳng muốn quan tâm những chuyện này, đã giao tất cả cho Ngọc Ưu Liên đi xử lý.
Hiện tại nghĩ lại, nếu hắn dẫn Bạch Vũ về, toàn bộ sẽ được giải quyết. Chỉ cần Dạ Quân Mạc ૮ɦếƭ, Bạch Vũ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý!
"Bạch Vũ, lại gặp lại." Thượng Quan Vân Trần mỉm cười nhìn nàng: "Dạ Quân Mạc ở đâu?"
Bạch Vũ chớp mắt một chút, có chút ngạc nhiên, không giống như trước đây tiến lên lại chém người, đổi tính rồi hả ?

"Làm sao ta biết? Dạ Quân Mạc là Ám Dạ Quân Vương, luôn luôn cần người hộ tống. Ngươi sẽ không cho rằng chỉ một mình ta dẫn theo Dạ Quân Mạc rời đi chứ?" Bạch Vũ nói.
"Sao không thể?" Tầm mắt Thượng Quan Vân Trần nhìn nhẫn Bách Vũ trên tay Bạch Vũ: "Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là chiếc nhẫn này có thể bỏ sinh linh vào, bây giờ Dạ Quân Mạc đang ở bên trong đúng chứ?"
Hai tay Bạch Vũ lập tức gắt gao nắm chặt: "Không có chuyện này."
"Có hay không, để cho ta nhìn thì biết." Thượng Quan Vân Trần bước từng bước một tới gần: "Bạch Vũ, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đồng ý giao Dạ Quân Mạc ra đây, ta có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chúng ta trở về Sáng Thế Thần Điện, ta vẫn lấy ngươi như cũ, ngươi vẫn là tiểu công chúa tôn quý nhất của Sáng Thế Thần Điện, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, sủng ngươi cả đời!"
Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt.
Còn tưởng rằng chỉ có ta đơn thuần, thì ra còn có người ngu ngốc giống ta! Ngươi muốn coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, ta có thể không muốn!
Vạn năm trước lúc ngươi và Ngọc Ưu Liên cùng nhau hại ૮ɦếƭ ta, nên biết cừu hận đã kết rồi! Tùy tiện nói một câu để cho ta theo ngươi trở về, suy nghĩ viễn vông cũng cần phải có mức độ!
"Ta không thích ngươi vạn năm, hiện giờ vẫn không thích ngươi. Vạn năm trước, ngươi và Ngọc Ưu Liên hại ૮ɦếƭ Thạch cô cô, hại ૮ɦếƭ Dạ Quân Mạc, muốn để cho ta cứ như vậy rồi thôi, không có cửa đâu!" Bạch Vũ lạnh lùng khước từ.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần nháy mắt lạnh lẽo: "Dạ Quân Mạc, lại là Dạ Quân Mạc! Ta mới chính là vị hôn phu của ngươi, vạn năm trước nếu không phải ngươi có lỗi với ta, ta cũng sẽ không ra tay với ngươi."
"Ta có lỗi với ngươi?" Bạch Vũ giống như là nghe được truyện cười: "Ta có cái gì có lỗi với ngươi? Cho tới bây giờ ta chưa từng nói muốn gả cho ngươi, cái gọi là hôn ước đều là Thượng Quan gia các ngươi rải ở trong Điện, thậm chí ngay cả ước định bằng miệng cũng không có, hôn ước ở đâu ra?"


"Là phụ thân ngươi nhận lời, lệnh của cha mẹ, ngươi muốn chối cãi?"
"Phụ thân ta? Ông ta hoàn toàn không coi ta là nữ nhi, dựa vào cái gì thay ta quyết định, ông ta đã nói với ta sao?" Ánh mắt Bạch Vũ lạnh giá như đao chống lại đôi mắt Thượng Quan Vân Trần: "Ta là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện, việc hôn nhân của ta, chỉ có bản thân ta có thể quyết định. Ông ta không có tư cách, cũng không dám nhúng tay!"
Thượng Quan Vân Trần không phản bác được.
Cái gọi là hôn ước quả thật là giả, là Thượng Quan gia cố ý thả tiếng gió ra. Phụ thân của Bạch Vũ thật đúng là không dám quản chuyện này, bọn họ chỉ có thể gạt Bạch Vũ, không cho nàng biết rõ. Lâu dần, mọi người trong Điện tin là thật.
Đương nhiên Thượng Quan Vân Trần cũng cảm thấy lấy tiểu muội muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ này là chuyện đương nhiên. Khi đó hắn cũng thể nào thích Bạch Vũ, chỉ là cảm thấy có lợi cho gia tộc, ít nhiều cũng có phần tình cảm, lấy về cũng không sao.
Mãi đến khi hắn phát hiện Bạch Vũ thích người khác, cho tới bây giờ Bạch Vũ chưa từng nghĩ gả cho hắn, hắn mới luống cuống. Hắn mới phát hiện, hắn cũng không phải không cần Bạch Vũ như trong tưởng tượng, đáng tiếc khi đó đã quá muộn.
"Cho dù ngươi nghĩ như thế nào, ngươi vẫn luôn là người Sáng Thế Thần Điện, hôm nay tất phải theo ta trở về! Dạ Quân Mạc cũng nhất định phải ૮ɦếƭ! Ngươi không muốn giao ra đây, ta cũng chỉ có thể tự mình ra tay." Thượng Quan Vân Trần nói xong, nháy mắt đã đến bên cạnh Bạch Vũ, một tay bắt được tay Bạch Vũ.
Bạch Vũ đánh một chưởng về phía иgự¢ hắn, Thượng Quan Vân Trần cũng không hề trốn tránh, một Tôn Giả dùng hết toàn lực cũng không làm hắn bị thương được.
Nhưng mà, một chưởng Phách Thiên Liệt của Bạch Vũ lại nhấc lên hơi thở tàn bạo, Thượng Quan Vân Trần lảo đảo lui về phía sau, giật mình nhìn về phía Bạch Vũ.
Triệu hoán vương giả! Còn là Vương Giả đỉnh cấp!


Xem ra huyết mạch trở về khiến cho thực lực Bạch Vũ tăng vọt, trực tiếp vượt qua vài cấp.
Nhất thời Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại, trên người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Ầm - -
Ba con Kỳ Lân phóng tới, mang theo hơi thở tàn bạo đánh ɢɨết về phía Bạch Vũ.
Tiểu Bạch lập tức ngăn đón, chỉ là va chạm trong nháy mắt, Tiểu Bạch lại trọng thương gần ૮ɦếƭ, chỉ có một con Kỳ Lân bị thương nặng. Dù sao Tiểu Bạch không phải là tấn công quần thể giống Tiểu Thanh.
Trảm Nguyệt lập tức thi triển Khô Mộc Phùng Xuân, trị thương cho Tiểu Bạch, nhưng đối mặt ba con Kỳ Lân tiến công liên tiếp thì hoàn toàn không kịp.
"Bạch Vũ, tuy ngươi đã lên tới cấp bậc Vương Giả nhưng vẫn còn quá yếu." Thượng Quan Vân Trần mỉm cười.
Một dòng khí lạnh bất tri bất giác tràn ngập ra, đất đai đông lại, một khắc khi ba con Kỳ Lân va chạm vào băng sương lập tức bị đóng băng.
Nụ cười của Thượng Quan Vân Trần cứng đờ, thầm mắng: "૮ɦếƭ tiệt!"
Băng Xuyên của Cửu Huyền Băng Hồ vừa ra, chỉ bị đóng băng có vài giây, đủ để Trảm Nguyệt thi triển Khô Mộc Phùng Xuân nhiều lần, cũng đủ để Tiểu Bạch đánh ra hai chưởng Phách Thiên Liệt liên tiếp.
Ầm - -
Thượng Quan Vân Trần vội vàng dùng ngân thương chắn, tu luyện đến cấp bậc Đại Đế, Thần Hoàng, thể chất theo linh mạch tăng trưởng đã gần bằng với Triệu hoán thú, uy lực linh thuật sử dụng cũng không kém Triệu hoán thú bao nhiêu.
Mũi thương của Thượng Quan Vân Trần đâm trúng Tiểu Bạch, chặn một chưởng Phách Thiên Liệt.
Năng lực khủng bố chấn động khiến ngân thương run rẩy, cánh tay Thượng Quan Vân Trần run lên, không kịp chắn chưởng thứ hai, Kỳ Lân cấp 9 trọng thương, ૮ɦếƭ!
"Khốn nạn!" Thượng Quan Vân Trần giận tím mặt, quay đầu ngân thương đâm thẳng vào Cửu Huyền Băng Hồ.
Hai con Kỳ Lân cuồng nộ đánh về phía Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch có Trảm Nguyệt trợ giúp cũng có chút gian nan, nhưng vẫn tiếp tục gượng chống, vừa phản kích, vừa lui lại.
Bạch Vũ cũng không tính liều mạng với Thượng Quan Vân Trần. Tuy thực lực của Thượng Quan Vân Trần rất không ổn định, nhưng dù sao vẫn có thể giữ trình độ cấp bậc của Triệu hoán Đại Đế. Cho dù Bạch Vũ có thể liều mạng, cũng phải trả giá không nhỏ.
Bạch Vũ chạy trốn, Thượng Quan Vân Trần đuổi sát không rời, sát chiêu dồn dập, nhưng mỗi một lần đều bị hóa giải.
Vạn Lý Băng Xuyên của Cửu Huyền Băng Hồ luôn gây trở ngại Thượng Quan Vân Trần truy kích, không cẩn thận một cái sẽ bị đóng băng, sẽ rất khó tiếp tục đuổi theo.
"૮ɦếƭ tiệt! Bạch Vũ, ngươi đang ép ta." Thượng Quan Vân Trần uống hết một lọ nước thuốc không biết là cái gì, đột nhiên con Kỳ Lân tan thành mây khói kia lại được gọi ra, tốc độ rất mạnh, băng qua mảng băng sương lớn, chắn ở trước mặt Bạch Vũ.
Thượng Quan Vân Trần xông tới, một thương đâm về phía Tiểu Bạch. Ánh mắt Bạch Vũ lạnh giá, một đóa Bạo Liệt Lưu Hỏa ở lòng bàn tay lao thẳng tới mặt Thượng Quan Vân Trần, cùng lúc đó một con Đại Địa Hôi Hùng tròn vo xuất hiện trước người.
Thượng Quan Vân Trần bị ép lùi về phía sau, theo sát đó, Tiểu Hôi, Tiểu Bạch và Băng Hồ của Bạch Vũ lại đâm nhau kịch liệt với ba con Kỳ Lân, hơi thở hủy diệt khuếch tán ra, đảo qua rừng rậm, sông ngòi rồi biến mất.
Tiểu Thanh tắm lửa hiện ra, phun thêm một trận lửa trong chiến trường kịch liệt.
Triệu hoán thú năm hệ xuất hiện hết, ba con Kỳ Lân của Thượng Quan Vân Trần lại không đủ nhìn, cho dù là cấp 9, cũng rơi vào trận khổ chiến.
Đội hình Triệu hoán thú của Bạch Vũ thật sự là gần như hoàn mỹ, công kích, phòng ngự, khôi phục, khống chế, toàn bộ đều có, một khi đội hình như vậy mãn cấp, vậy hoàn toàn trở thành vô địch thiên hạ.
Thượng Quan Vân Trần giật mình: "Sao có thể? Không phải Hỏa Diễm Thanh Điểu đã hao hết sức chịu đựng sao?"
Ít nhất một Triệu hoán thú hao hết sức chịu đựng cần phải tu dưỡng cả ngày mới có thể xuất chiến lại, đây là Triệu hoán thú có cấp bậc có vẻ thấp, một khi sức chịu đựng của Triệu hoán thú cấp 7, cấp 8, cấp 9 hao hết, không tu dưỡng trong linh mạch bốn năm ngày thì sẽ hoàn toàn không lành, có đôi khi toàn quân bị ɢɨết, thậm chí phải hơn mười ngày.
Bạch Vũ liếc nhìn hắn: "Ngươi có thể gọi Kỳ Lân vừa mới thua trận ra, vì sao ta không thể gọi Tiểu Thanh ra?"
Không phải là ăn dược liệu khôi phục trong nháy mắt sao? Ngươi có, ta cũng có.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, tiếp tục như vậy hắn có thể sẽ thất bại!
Tốt xấu gì trên danh nghĩa hắn cũng là Thần Hoàng, lại bại bởi một Vương Giả? Triệu hoán thú của hắn đều là cấp 9, Triệu hoán thú của Bạch Vũ chỉ là cấp 7, Đại Địa Hôi Hùng mới cấp 5 mà thôi, vậy mà có thể liều mạng với Kỳ Lân của hắn!
Thiên mệnh huyết mạch Sáng Thế kinh người như vậy, khiến cho hắn có cảm giác thất bại sâu sắc, từ sau khi Bạch Vũ ૮ɦếƭ ở Loạn Thế Nguyên Niên, đã thật lâu hắn không có loại cảm giác này rồi.
Lúc này, cuối cùng bọn sát thủ bị Bạch Vũ bỏ lại phía sau cũng đã đuổi đến.
Bạch Vũ và Thượng Quan Vân Trần một đường ngươi truy ta đuổi, nhìn giống như đánh thật lâu, thật ra chỉ có vài phút, nhưng đã đuổi được vài trăm dặm. Bọn họ vẫn không từ bỏ đuổi theo, đã tính là đuổi theo nhanh rồi.
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần sáng lên: "Được rồi, lên cho ta."
Hắn cũng không chú ý mặt mũi gì, dẫn Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc về, mới chính là chuyện quan trọng nhất.
Hắn không có khả năng lấy được huyết mạch Sáng Thế, hiện tại hắn lại nghĩ muốn Bạch Vũ này!
Chỉ cần Bạch Vũ là của hắn, tất nhiên huyết mạch có giành được tới tay hay không không hề quan trọng, dù sao hắn cũng đã nắm giữ ở trong tay.
Bạch Vũ nhìn bọn sát thủ xông lên, khinh thường nhìn Thượng Quan Vân Trần: "Một vị Thần Hoàng như ngươi, lại dẫn người vây công ta, còn biết xấu hổ không?"
"Ta chỉ muốn kết quả. Bây giờ ngươi còn có cách chạy thoát sao?" Thượng Quan Vân Trần nở nụ cười đắc ý.
Bạch Vũ chớp mắt một chút, chợt nghe Ám Lân truyền âm tới, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không nhịn được lộ ra nụ cười xinh đẹp khiến người sợ hãi. Giương giương tay về phía Thượng Quan Vân Trần: "Lúc trước không phải ngươi muốn xem nhẫn Bách Vũ của ta sao? Bây giờ ta cho ngươi xem được không?"
Thượng Quan Vân Trần ngẩn ra, không hiểu ý của Bạch Vũ lắm, nhưng một giây sau lại nhìn thấy Bạch Vũ thả hai sinh linh từ trong nhẫn ra, Thủy Qua và Thụ Tinh.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đã không thể dùng khó coi để hình dung nữa.Lại là hai con mãnh thú này, có bọn nó! Chẳng lẽ ta nuôi lớn bọn nó để đối nghịch với chính mình à?
Lúc ở Tháp Thiên Ky đã bị bọn nó ngăn cản, bây giờ lại xuất hiện, nuôi ra hai con mãnh thú như vậy khiến hắn cực kỳ nghẹn tim, càng nghẹn tim chính là hắn quả thật không đánh lại hai bọn nó, đột nhiên hắn cực kỳ hi vọng chính mình chưa bao giờ nuôi hai con mãnh thú này.
Thượng Quan Vân Trần còn chưa phục hồi tinh thần lại từ cơn nghẹn tim, Thủy Qua và Thụ Tinh lại cười tít mắt đấu với ba con Kỳ Lân.
Đấu nhiều lần, đều đã ngựa quen đường cũ, đánh nhau cũng không khó.
Ba con Kỳ Lân bất đắc dĩ bị cuốn lấy, tự nhiên Bạch Vũ lại thuận lợi chạy đi.
Đường chủ dẫn bọn sát thủ đi chặn lại, ngay cả Thượng Quan Vân Trần cũng đã không ngăn được, đương nhiên bọn họ cũng không ngăn được.
Thượng Quan Vân Trần nhìn theo Bạch Vũ đi xa chỉ cảm thấy nộ khí ngút trời, lập tức truyền âm tất cả đệ tử đóng ở gần khe nứt không gian, toàn lực chặn Bạch Vũ lại. Tạm thời hắn vẫn không đuổi theo kịp.
Đệ tử thuộc hạ nhận lệnh, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Bạch Vũ, Ám Lân và ba vị Vương cũng đã đến.
Đấu loạn một nùi, đợi đến lúc Thượng Quan Vân Trần đuổi tới, vẻ mặt cả đám thuộc hạ đều đưa đám.
"Chỉ hơn mười phút, đã không kiên trì được sao? Phế vật! Ăn hại!" Thượng Quan Vân Trần giận tím mặt.
Các đệ tử quỳ trên mặt đất: "Điện chủ bớt giận, không phải chúng ta không tận lực, chỉ là lúc chúng ta dùng hết toàn lực chặn Bạch Vũ lại, Dạ Quân Mạc đã đi khỏi Đại lục Hiên Thổ, trở lại Ngũ Hành Đại Lục rồi."
Thượng Quan Vân Trần sửng sốt: "Làm sao có thể?"
"Là sự thật." Chính vì đột nhiên nghe được tin tức này, nhất thời bọn họ lại không còn động lực tiếp tục ngăn cản nữa rồi.
"Bạch Vũ bị các ngươi ngăn lại, Dạ Quân Mạc trở về như thế nào?" Thượng Quan Vân Trần hỏi.
"Vâng... Là Ám Ưng thừa dịp chúng ta đại chiến, dẫn theo một người áo đen lặng lẽ đi rồi." Thuộc hạ nơm nớp lo sợ trả lời.
Người áo đen? Dạ Quân Mạc? Không, là Ám Hồ đóng giả Dạ Quân Mạc? Thượng Quan Vân Trần bỗng nhiên hiểu ra, thì ra Dạ Quân Mạc cũng không trốn ở trong nhẫn Bách Vũ, mà là trốn ở trong nhẫn Thiên Dạ của chính hắn.
Mà nhẫn Thiên Dạ được Ám Hồ đeo ở trên tay, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, hộ tống Dạ Quân Mạc chính là đội ba vị Vương kia, mà Bạch Vũ chỉ là cố ý dẫn dắt lực chú ý của bọn họ.
૮ɦếƭ tiệt! Kế dương Đông kích Tây phức tạp như vậy, cũng chỉ có Dạ Quân Mạc và Ám Lân mới có thể làm được, hắn còn tưởng rằng chính mình đã vạch trần được kế hoạch của bọn họ, không nghĩ tới Dạ Quân Mạc cho hắn cái kế trong kế!
Lần này mọi người Ám Dạ Đế Quốc ở Đại lục Hiên Thổ nên đi thì đi, không một ai cản lại.
Thượng Quan Vân Trần bực tức muốn hộc máu, hắn lại thật sự phun ra một ngụm máu, thật ra nội thương do lực Sáng Thế bắn trúng ở Tháp Thiên Ky vẫn hoàn toàn chưa khỏi hẳn.
"Điện chủ!" Đệ tử thuộc hạ quá sợ hãi, nhấc tay đi đỡ hắn.
...
Bạch Vũ và Ám Lân, ba vị Vương đến Ngũ Hành Đại Lục, rất nhanh lại hợp lại với bọn Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc đi ra từ trong nhẫn Thiên Dạ, khởi sắc coi như không tệ, chỉ là sắc mặt lạnh lùng, hàn ý toàn thân gần như muốn đóng băng người.
Ám Lân nói với hắn chuẩn bị kế dương Đông kích Tây, nhưng Ám Lân không nói là để cho Bạch Vũ một mình đi làm chuyện này, phải biết rằng Bạch Vũ còn đang mang bảo bảo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ phải đau lòng ૮ɦếƭ.
Ám Lân bị Dạ Quân Mạc nhìn đến da đầu run lên: "Không phải ta để cho hai con mãnh thú đi cùng nàng ấy sao? Thực lực bây giờ của Bạch Vũ, đối phó với Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn không thành vấn đề."
"Không thành vấn đề? Ngộ nhỡ Thượng Quan Vân Trần trùng hợp bạo phát ra thực lực Thần Hoàng thì sao?" Dạ Quân Mạc cười lạnh.
Ám Lân có chút cà lăm: "... hẳn là, sẽ không có loại trùng hợp này chứ?"
"Được rồi, không phải ta không có chuyện gì sao?" Bạch Vũ kéo cánh tay Dạ Quân Mạc, nhìn núi non chập chùng uốn lượn nơi xa: "Nơi này chính là Ngũ Hành Đại Lục sao? So với tám Đại lục thì càng rộng lớn hơn, hình như bầu trời đã cao không ít."
Dạ Quân Mạc gật gật đầu: "Ngũ Hành Đại Lục là sơ khai của thế giới này, là mảnh đất Thần Sáng Thế tạo ra, thế giới và Vị siện phía dưới chỉ là những mảnh vật chất nhỏ bắn văng ra."
Ngũ Hành Đại Lục rộng lớn đến mức ngay cả Vương Giả, Đại Đế đi suốt cuộc đời cũng khó có thể đi hết khắp nơi, đại khái chỉ có Thần Hoàng mới có thể miễn cưỡng biết toàn cảnh.
Bạch Vũ tựa vào vai Dạ Quân Mạc, lười biếng nheo mắt lại: "Nơi này... có một hơi thở, hơi thở ta rất quen thuộc, cảm giác giống như là trở về trong lòng mẫu thân, cực kỳ ấm áp, cực kỳ thoải mái."
Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, đương nhiên quen thuộc, đây là nơi nàng sinh ra, đây là nơi huyết mạch của nàng sinh ra. Ngũ Hành Đại Lục dựa vào huyết mạch của nàng mà tồn tại, cũng như huyết mạch của nàng dựa vào Ngũ Hành Đại Lục mà cường đại.
"Đến Vực sâu, nàng sẽ phát hiện những thứ càng thêm quen thuộc." Dạ Quân Mạc dắt tay Bạch Vũ, ngồi trên xe kéo đã sớm chuẩn bị tốt, ba vị Vương và Ám Lân, Ám Ưng cưỡi Triệu hoán thú bảo vệ ở chung quanh, một đội nhân mã đi về hướng Ám Dạ Đế Quốc.
Lúc bọn họ xé rách không gian trở về Ngũ Hành Đại Lục, đều đã cố gắng đến gần Vực sâu.
Tuy mục đích tới vẫn lệch khỏi quỹ đạo rất nhiều, nhưng may mà cũng không cách Ám Dạ Đế Quốc quá xa, đã ở trong phạm vi Vực sâu phát xạ, chung quanh không có thế lực khác, đi năm sáu ngày có thể tới Vực sâu.
Bạch Vũ ngồi ở trong toa xe nhìn ra ngoài, phong cảnh dọc theo đường đi bắt đầu từ dãy núi nối liền không ngừng trở nên hoang vu, cực nóng, rất nhanh lại đi vào Vực sâu trong truyền thuyết, có vào mà không có ra.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!