Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 112: Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê


trước sau

Hơi thở màu đen lượn lờ trong không khí, cả vùng đất trống ở Vực sâu tràn ngập một dòng nhiệt hủy diệt cực nóng. Hoàn cảnh như vậy tuyệt đối là nơi mãnh thú thích xây tổ, đặc biệt mãnh thú có thân hình to lớn.
Mãnh thú cấp bá chủ hoành hành, linh khí hỗn loạn, lực lượng khủng bố tàn sát đất đai bừa bãi, chung quanh Vực sâu hình thành các loại xoáy nước, không cẩn thận rơi vào một cái, Vương Giả cũng sẽ bị xé thành mảnh nhỏ. Lực lượng đáng sợ hơn lực lượng xé rách không gian nhiều.
Lời đồn Vực sâu có vào không có ra, không phải nói đùa.
Nhưng bọn Bạch Vũ lại một đường bình yên vô sự, chẳng những không ᴆụng tới xoáy nước linh khí, ngay cả bóng dáng nửa con mãnh thú cũng không thấy.
Nhưng Bạch Vũ nhớ rõ vạn năm trước lúc nàng chuồn êm đến Vực sâu đã gặp phải không ít phiền phức, lúc rời đi được đưa đi, cũng là không gặp một chút nguy hiểm nào.



"Các chàng có con đường an toàn?" Bạch Vũ tò mò hỏi Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc gật gật đầu: "Có thể nói như vậy, năm đó lúc tổ tiên Dạ gia bị ép trốn vào Vực sâu, nắm giữ được quy tắc Vực sâu, mới có thể yên ổn ở lại, phát triển thành Ám Dạ Đế Quốc."
"Nghe nói mãnh thú trong Vực sâu đều bị các chàng thuần phục, là thật sao?"
Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng: "Ta nhớ rõ vạn năm trước nàng đã hỏi qua vấn đề này."
"Đúng, nhưng khi đó chàng không trả lời ta." Bạch Vũ bĩu môi.


Dạ Quân Mạc không nói gì, không trả lời là vì lúc ấy vừa vặn có việc gấp, chờ hắn xong việc trở về, Bạch Vũ sớm đã quên mất vấn đề này.
"Mãnh thú cấp bá chủ cách Đế Quốc khá gần đều đã nằm ở trong lòng bàn tay, về phần mãnh thú bên ngoài thì không quản." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói. Mãnh thú trong Vực sâu có mấy vạn, thuần phục toàn bộ cần quá lâu, việc đó cũng không cần thiết.
Đối với Ám Dạ Đế Quốc mà nói, mãnh thú bên ngoài chính là phòng hộ tự nhiên, kẻ bên ngoài xông vào không biết quy tắc Vực sâu, cực kỳ dễ gặp phải đoàn mãnh thú. Đây cũng là lý do vì sao Sáng Thế Thần Điện có rất nhiều cao thủ, nhưng thế nào cũng không xông vào Vực sâu được."Nhất định Thủy Qua và Thụ Tinh sẽ cực kỳ thích nơi này, hai bọn nó truyền âm cho ta, nói là đã thuận lợi chạy thoát, xé rách không gian theo đến rồi." Bạch Vũ cười tít mắt dựa vào vai Dạ Quân Mạc: "Bây giờ, nhất định Thượng Quan Vân Trần tức giận không nhẹ."
Quan tâm hắn ta làm cái gì? Dạ Quân Mạc ghen ôm lấy Bạch Vũ, sờ sờ bụng Bạch Vũ: "Nghe nói sinh hài tử rất đau?"
Bạch Vũ có chút ai oán trực tiếp gật đầu: "Là rất đau, nghe nói cảm giác đau nhất trên thế giới chính là sinh hài tử." Không tính mức độ đau đớn linh hồn, nhưng đây cũng đã là rất đau.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc lại càng không tốt: "Có cách giảm bớt không?"
"À... hình như có thể cho người hôn mê, trực tiếp mổ bụng lấy hài tử ra?" Người phàm trần gọi là giải phẫu phụ sản, một Vị diện sử dụng khoa học kỹ thuật để nghiên cứu y thuật, có lẽ ta cũng có thể học?
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc triệt để đen thui, hắn chỉ nán lại Vị diện kia hai năm, chưa từng nghe nói có y thuật dọa người như vậy: "Nàng vẫn nên tự mình sinh đi, tự mình sinh an toàn."
Bạch Vũ: "..."
Bỗng nhiên, xe ngựa ngừng lại, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt mở miệng: "Sao vậy?"


Cách Đế Đô còn vài trăm dặm, vị trí hiện tại cũng chỉ vừa đến gần bên ngoài thành trì, sẽ không phải là gặp ai đó chứ.
"Thánh Quân ca ca, muội tới đón huynh!" Ám Lân còn chưa nói, một tiếng cười thanh thúy êm tai của thiếu nữ truyền vào, vui vẻ tự tin, lộ ra sức sống bừng bừng.
Ám Lân nói khẽ ở cửa sổ xe: "Là Phượng Dao dẫn người tới đón người."
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc trầm xuống: "Vì sao nàng ta lại đến? Ai nói với nàng ta?"
"Đương nhiên là Phượng Vương, về phần làm sao Phượng Vương biết được, người nên đến hỏi cữu cữu người." Ám Lân buông tay nói.
Phượng Vương là nữ nhân duy nhất trong ngũ vương, quan hệ của Dạ Vương và Phượng Vương luôn luôn tốt, nghe nói lúc Dạ Vương còn trẻ từng theo đuổi Phượng Vương, đáng tiếc không theo đuổi được.
Nhưng hiển nhiên Dạ Vương thật sự có tình cảm với Phượng Vương, Phượng Vương hỏi ông tin gì, tuyệt đối không nói hai lời sẽ nói với bà.
Phượng Dao chính là nữ nhi duy nhất của Phượng Vương, thiên tư trác tuyệt, tu luyện chưa tới 5000 năm cũng đã trở thành Vương Giả đỉnh cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Tuy so sánh với Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc, 8000 năm thật sự quá dài, nhưng đó là vì Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ nhận được ông trời ưu ái, có huyết mạch độc nhất vô nhị.
Bạch Vũ có Thần Sáng Thế chiếu cố, tu luyện chưa từng gặp bình cảnh, toàn bộ năm con Triệu hoán thú đều là tuyệt phẩm mãn tư chất.

Huyết mạch ám dạ của Dạ Quân Mạc khiến cho hắn có thể trực tiếp hấp thu linh lực tổ tiên để lại, trực tiếp trở thành Triệu hoán Đại Đế, về sau chỉ cần tiến một bước, trở thành Thần Hoàng.
Đương nhiên Phượng Dao không thể so sánh với hai yêu nghiệt Bạch Vũ, Dạ Quân Mạc, nhưng so với phần lớn Triệu hoán sư mà nói, thời gian tu luyện của nàng đã ngắn đáng sợ, nhiều người cả đời cũng đừng nghĩ đạt tới cảnh giới Vương Giả.
Bởi vì thực lực của Phượng Dao khủng bố, được phong làm Quận chúa, cũng có vị trí riêng ở tầng lớp trên của Ám Dạ Đế Quốc, quản lý tổ chức tình báo của Đế Quốc.
"Thánh Quân ca ca, muội có thể vào được không?" Một bàn tay trắng nõn thoáng cái vén màn xe, Ám Lân muốn ngăn cũng không ngăn được.
"Oa? Còn có một nữ nhân!" Phượng Dao cực kì ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ tựa bên người Dạ Quân Mạc, giống như đang nhìn động vật quý hiếm nào đó.
Bạch Vũ chớp mắt một chút, cũng đánh giá Phượng Dao đến.
Một nữ tử mặc áo đỏ, màu sắc đỏ rực giống như có thể thiêu đốt ánh mắt người phàm tục, khoa trương diễm lệ, tùy ý lớn mật, tuyệt không để ý sắc mặt lạnh lùng của Dạ Quân Mạc.
Phượng Dao có cằm nhọn hoắt, khuôn mặt xinh đẹp, thiếu nữ xinh đẹp tươi cười. Trên người có một loại khí chất tự tin hấp dẫn người.
Bạch Vũ cảm thấy nếu nàng mà là nam tử nhất định ánh mắt đầu tiên sẽ bị Phượng Dao hấp dẫn.
Nàng nghĩ như vậy, quay đầu nhìn về phía Dạ Quân Mạc.


Mặt Dạ Quân Mạc không chút thay đổi, trong đôi mắt đen thâm thúy không có một chút dao động, lạnh nhạt nhìn Phượng Dao xông tới: "Ra ngoài!"Phượng Dao bĩu môi, thả màn xuống, lui ra ngoài, miệng la hét: "Thiệt thòi ta còn cố ý tới đón huynh, thực không nể mặt."
Xe ngựa lại bắt đầu di chuyển.
Bạch Vũ sờ sờ cằm. Tính tình... Phượng Dao này tùy ý làm bậy, tuyệt đối là bị dung túng mà ra!
Trong Ám Dạ Đế Quốc, dám ung dung lớn gan ở trước mặt Dạ Quân Mạc như vậy, ngoại trừ Ám Lân, Bạch Vũ thì vẫn chưa từng thấy người thứ hai, ngay cả tam vương cũng sẽ bị khí thế lạnh lẽo ép khi ở trước mặt Dạ Quân Mạc.
Chẳng lẽ là Dạ Quân Mạc dung túng?
Bạch Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc, muốn nhìn ra một chút manh mối.
Dạ Quân Mạc nhận thấy tầm mắt của Bạch Vũ, cúi đầu nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Chàng không có lời gì muốn nói với ta?" Bạch Vũ nhíu mày.
Trong mắt Dạ Quân mạc hiện lên ý cười cưng chiều: "Ta và nàng ta không quan hệ?"
"Là sao? Nàng ấy tuyệt không sợ chàng, xem ra chàng đối với nàng ấy rất tốt." Bạch Vũ cười tít mắt vẽ vòng tròn ở trước иgự¢ hắn.


Dạ Quân Mạc giữ chặt tay nàng: "Sao nàng biết, có thể trước giờ nàng ta chưa từng gặp ta, mới dám tùy ý làm bậy?"
Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt, xốc màn cửa sổ xe lên, hỏi Ám Lân ở bên ngoài: "Phượng Dao là ai?"
Ám Lân hé miệng cười, giới thiệu ngắn gọn cho Bạch Vũ một lần.
Bạch Vũ nghe xong nhìn Dạ Quân Mạc: "Dù gì cũng là Quận Chúa chàng phong, trước giờ chưa từng gặp, chàng lừa ai chứ?"
"Lừa nàng."
"..." Nói thẳng ra như vậy được hả?
Đáy mắt Dạ Quân Mạc thoáng xẹt qua suy xét lạnh lùng.
Phượng Dao được Phượng Vương sủng từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp bất kỳ bất lợi nào trên con đường tu luyện, ngang ngược kiêu ngạo đã thành thói quen.
Nhưng Phượng Dao làm việc cực kỳ có chừng mực, không quá mức ương ngạnh, không làm ra chuyện gì quá giới hạn, đối với chuyện nên làm cũng đều có thể thật sự hoàn thành, là một người cực kỳ có năng lực.
Nhưng hôm nay tới gặp hắn, lại quá mức khoa trương và lớn gan rồi. Trước kia ở trước mặt hắn, nhiều nhất chỉ gọi một tiếng ca ca, nhiều hơn cũng không dám.
Biểu hiện hôm nay hiển nhiên là ố ý, trong tùy tiện, ngông cuồng lộ ra vô cùng thân thiết, theo Bạch Vũ chính là do hắn dung túng.
Nhưng Phượng Dao nắm bắt có chừng mực cực kỳ tốt, còn chưa quá tuyến, không đến mức khiến cho hắn phẫn nộ.
Đây là suy nghĩ thôi? Biết ta dẫn Bạch Vũ trở về, Phượng Vương sốt ruột rồi sao?
"A..." Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, nhắm mắt lại, vỗ lưng Bạch Vũ, nằm xuống rơi vào giấc mộng.
Ban đêm cùng ngày, đoàn xe đã tới Đế Đô.
Phượng Vương dẫn người nghênh đón ở cửa thành, đội ngũ mênh ௱ôЛƓ hoàn toàn không thèm để ý đêm đã khuya, nhìn thấy xa giá của Dạ Quân Mạc, mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ, đang muốn hô to tham kiến Thánh Quân, đã bị Ám Lân ngăn lại.
"Thân thể Thánh Quân không khoẻ, đang nghỉ ngơi, đừng ầm ĩ hắn."
Phượng Vương ngạc nhiên nhìn về phía Dạ Vương, vẻ mặt thắc mắc. Cho dù đã ngủ tђเếק đi, nhưng đến cửa thành, cũng nên ra mặt nói vài câu. Bây giờ người không ra thì cũng thôi, lại còn hạ lệnh đừng đánh thức chính mình? Này không quá giống phong cách của Thánh Quân.
Dạ Vương âm trầm nghiêm mặt, không muốn nói cái gì.
Chỗ nào là không muốn đánh thức Thánh Quân, rõ ràng là Bạch Vũ kia ngủ tђเếק đi, Thánh Quân không muốn đánh thức nàng ta!
Kẻ gây hoạ này! Lại mê hoặc Thánh Quân đến thất điên bát đảo, còn đuổi không đi!
Nếu Thánh Quân không ra mặt, nghi thức hoan nghênh long trọng cũng không cần làm, Phượng Vương cho người tản ra một con đường, một đường theo Thánh Quân về tới cung điện.
"Có chuyện gì, ngày mai hãy nói, đều lui ra đi." Giọng lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc từ trong toa xe truyền ra, mọi người lập tức tuân mệnh rời đi.
Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ đã ngủ say, đi xuống xe kéo.
Mấy ngày nay Bạch Vũ vẫn mệt rã rời, ngủ trong lòng Dạ Quân Mạc tựa như một con mèo nhỏ, co rút thành một cục, cọ cọ иgự¢ Dạ Quân Mạc, tuyệt không biết đã bị bế đi.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa một tia cười ấm áp, ôm Bạch Vũ về tẩm cung của chính mình.
...
Phượng Dao đi theo Phượng Vương về chỗ ở, vừa vào nhà, Phượng Vương đã vội vàng lôi kéo nàng ta, nói: "Sao rồi? Thấy nữ nhân kia không?"
"Thấy rồi, rất đẹp." Phượng Dao thờ ơ rút tay về, ngồi trên ghế dựa.
"Đẹp? Có thể đẹp bao nhiêu? Nữ nhi của ta mới chính là đẹp nhất." Phượng Vương không để bụng nói.
Phượng Dao lắc đầu: "Không, nàng ta thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn con. Nghe Ám Ưng nói, nàng ta tên là Bạch Vũ, cùng tên với tiểu công chúa đã ૮ɦếƭ của Sáng Thế Thần Điện."
Đi nghênh đón cũng không phải một chuyến tay không, ít nhất dọc theo đường đi hỏi ra được không ít thứ từ miệng Ám Ưng. Tuy miệng Ám Ưng cực kỳ nghiêm, chỉ hỏi ra được một ít chuyện, nhưng cũng coi như có thu hoạch.
"Cái gì? Bạch Vũ! Thánh Quân còn chưa quên tiện nha đầu kia sao?" Nhất thời sắc mặt Phượng Vương trầm xuống, hung hăng cắn cắn răng.
Phượng Dao lại cười nhạo một tiếng: "Ai biết được. Nhưng nữ nhân kia cũng dám có tên là Bạch Vũ, sẽ không sợ đi trên đường, người Đế Quốc sẽ đánh ૮ɦếƭ nàng ta sao?"
"Chỉ sợ nàng ta còn không biết người Đế Quốc hận Sáng Thế Thần Điện bao nhiêu, muốn dùng tên để hấp dẫn Thánh Quân, thì phải trả giá tương ứng." Phượng Vương cười lạnh: "Con yên tâm, vị trí Vương Hậu nhất định là của con. Mấy vị Vương chúng ta sẽ không cho phép Thánh Quân tùy tiện lấy một dã nha đầu không biết từ nơi nào xuất hiện."
"Người chắc chắn nàng ta chỉ là dã nha đầu sao? Sao con cảm thấy Dạ Vương cực kì kiêng kị thân phận của Bạch Vũ?" Phượng Dao hơi hơi nhíu mi nói.
"A...? Chẳng lẽ nàng ta thật sự có chút lai lịch? Ngày mai ta đi hỏi Dạ Vương một chút là được.” Phượng Vương không cho là đúng: "Đúng rồi, Thánh Quân đối xử với nữ tử kia như thế nào? Sẽ không phải chỉ là chơi đùa chứ?"
"Làm sao có thể chỉ là chơi đùa? Nhiều năm như vậy Thánh Quân đều chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, Tô Lăng Dung đi theo Thánh Quân 7000 năm, Thánh Quân cũng chỉ coi nàng ta như thị nữ bình thường. Chỉ riêng Bạch Vũ có thể đến gần bên cạnh người, theo điểm này mà nói, tuyệt đối là thật sự thích." Trong mắt Phượng Dao thoáng hiện lên vẻ ghen tị.
"Vậy thì có chút phiền phức rồi. Nhưng không sao, chẳng qua để cho nàng làm một người tђเếק. Con là nữ nhi của ta, thực lực, địa vị đều cao hơn Bạch Vũ rất nhiều, đến lúc đó, còn không phải muốn đối phó với nàng ta như thế nào thì đối phó với nàng ta như thế đó." Trong mắt Phượng Vương chợt hiện lên lạnh lùng: "Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không để cho nàng ta gả cho Thánh Quân."
"Điểm ấy con không lo lắng, Vương Hậu của Thánh Quân phải chọn ra công khai dựa theo lệ thường của Ám Dạ Đế Quốc, chỉ cần con có thể thắng đến cuối cùng, Thánh Quân cũng chỉ có thể chọn con." Phượng Dao mỉm cười.
Nàng đã sắp đột phá trở thành Triệu hoán Đại Đế, ngay cả trong ngũ vương cũng chỉ có mẫu thân của nàng là Đại Đế, một khi nàng đột phá, ngoại trừ nàng ra vị trí Vương Hậu không còn có thể là ai khác. Về phần Bạch Vũ, nghe nói nàng ta vẫn còn chưa đến ba mươi tuổi, cấp bậc có thể cao bao nhiêu?
Thánh Quân thích thì thích đi, giữ ở bên cạnh cũng không ảnh hưởng tới chuyện của nàng. Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là nàng phải nhanh chóng nghĩ cách đột phá Đại Đế.
...
Ngày hôm sau, U Vương, Ảnh Vương, Dạ Vương và Phượng Vương cùng nhau tới gặp Dạ Quân Mạc.
"Thánh Quân bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, không biết cần dược liệu gì không? Ta lập tức cầm tới." Phượng Vương cười tao nhã, tuy bà ta đã mấy vạn tuổi, nhưng vẫn là phu nhân mỹ mạo, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng không có một cái.
"Phương thuốc ở đây, làm phiền Phượng Vương rồi." Ám Lân không chút khách sáo đưa phương thuốc cho Phượng Vương. Phượng Vương chưởng quản quốc khố, không tìm Phượng Vương thì tìm ai? Nếu Phượng Vương đã chủ động nói, đương nhiên Ám Lân sẽ không khách sáo với bà ta.
Khóe miệng Phượng Vương hơi hơi giật giật một chút, bà chỉ khách sao một chút, ai ngờ Ám Lân lại không khách sáo như vậy.Phượng Vương cất kỹ phương thuốc, mới bắt đầu bẩm báo một chuyện.
Dạ Quân mạc lạnh nhạt nghe, cũng không có chuyện gì cần hắn xử lý, chỉ là những chuyện nát về Sáng Thế Thần Điện.
"Bây giờ bản thân Sáng Thế Thần Điện còn lo chưa xong, bên trong hỗn loạn, Thánh Quân người xem chúng ta có cần nhân cơ hội làm chút gì không?" Ảnh Vương trầm ngâm nói.
Dạ Quân Mạc hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"À... chúng ta có thể tiếp tục phân chia Sáng Thế Thần Điện, không phải nói tiểu công chúa của bọn họ đã trở về rồi sao? Chỉ cần Công chúa Bạch Vũ lộ diện, Sáng Thế Thần Điện tuyệt đối sẽ đại loạn." Ảnh Vương đề nghị.
Ông ta cũng không biết Bạch Vũ chính là Bạch Vũ của Sáng Thế Thần Điện, trong ngũ vương chỉ có Dạ Vương biết rõ lai lịch của Bạch Vũ.
Ánh mắt Dạ Vương sáng lên, liên tục gật đầu: "Chủ ý này không tệ."
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc lạnh lẽo: "Ngươi đi đâu tìm một Bạch Vũ?"
Dạ Vương sửng sốt, lập tức muốn nói, đã bị Dạ Quân Mạc ngăn lại.
Ảnh Vương đương nhiên nói: "Có thể tìm một người đóng giả. Thánh Quân, người không phải biết Bạch Vũ lớn lên trông thế nào sao?"
"Bộ dạng có thể đóng giả, huyết mạch đóng giả như thế nào? Bị nhìn ra sẽ chỉ làm Sáng Thế Thần Điện cảm thấy toàn bộ đều là Ám Dạ Đế Quốc chúng ta đang phá rối, hỗn loạn cũng tự nhiên vì vậy mà không còn tồn tại nữa." Dạ Quân Mạc khoát tay: "Còn không bằng để cho bọn họ tiếp tục loạn, không biết thật giả, thì sẽ vĩnh viễn chia rẽ."
"Thánh Quân anh minh." Ảnh Vương nghĩ lại, cũng hiểu được đóng giả quá không đáng tin.
Dạ Vương một bụng lời nói nói không nên lời, rõ ràng có một công chúa thật, chỗ nào còn cần đóng giả quỷ gì? Ông ta rất muốn nói thân phận của Bạch Vũ ra, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Dạ Quân Mạc, không khỏi sợ run cả người.
Rõ ràng Dạ Quân Mạc muốn giấu diếm thân phận của Bạch Vũ, nhưng chuyện này có thể giấu diếm?
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không dám nói, nhưng Anh Khê gặp ở Tháp Thiên Ky sẽ không điều tra sao? Chuyện công chúa Bạch Vũ trở về huyên náo khiến cho cả Sáng Thế Thần Điện sắp điên rồi, một nửa Thần Điện đều bất kể trả giá để tìm được Bạch Vũ.
Lúc này ngươi dẫn Bạch Vũ trở về Ám Dạ Đế Quốc, lại càng làm cho người khác chú ý, trừ phi ngươi phải luôn giấu Bạch Vũ, nếu không rất nhanh toàn bộ thiên hạ sẽ biết tiểu công chúa của Sáng Thế Thần Điện đã luân hồi chuyển thế trở về, lại được Ám Dạ Đế Quốc dẫn trở về.
Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua Dạ Vương, lại nhìn ra được ông ta đang suy nghĩ gì từ vẻ mặt âm u của ông ta.
Dạ Quân Mạc cũng không tính luôn giấu Bạch Vũ, chẳng qua bây giờ Bạch Vũ mang bảo bảo, bại lộ thân phận vô cùng không an toàn, càng không cần nói đi chia rẽ nội bộ Sáng Thế Thần Điện, Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần không điên cuồng ám sát Bạch Vũ mới là lạ.
Trước đó Ám Lân để cho Bạch Vũ đi dẫn dắt Thượng Quan Vân Trần rời đi, hắn cũng đã rất không hài lòng. Đương nhiên bây giờ một trăm điều không muốn, so với tiêu diệt Sáng Thế Thần Điện, sự an toàn của Bạch Vũ mới chính là quan trọng nhất.
"Chuyện này trước hết cứ để đó, cẩn thận nhìn chằm chằm tình huống của Sáng Thế Thần Điện, khỏi cần đi phá rối bọn họ. Lúc có phiền phức bọn họ vẫn sẽ đối ngoại, lúc không có áp lực thì nội bộ mới có thể không hề kiêng kị mà tiêu hao." Có lẽ sau lần này, Sáng Thế Thần Điện lại mất đi không ít Đường chủ và Trưởng lão ngoại môn.
"Vâng." Bốn người cung kính nhận mệnh.
"Còn nữa, Ám Dạ Đế Quốc nên có một vị Linh Vương mới." Dạ Quân Mạc tiếp tục nói.
Trong lòng bốn người khẽ động, mỗi người nảy ra suy nghĩ khác nhau.
"Linh Vương mới, được. Không biết Thánh Quân nhìn trúng ai rồi?" U Vương vui vẻ nói. U Vương đối với ai là Linh Vương mới cũng không sao, dù sao cũng không có liên quan gì đến ông, là ai cũng được.
"Thánh Quân vốn định để cho Đại công tử Tô gia tiếp nhận chức vụ sao?" Ảnh Vương thăm dò. Tô gia tuyệt đối trung thành với Thánh Quân, tuy có một nữ nhi như Tô Lăng Dung, lại cẩu huyết độc ૮ɦếƭ cha mình, nhưng Đại công tử Tô gia vẫn là người cực kỳ hiểu biết, chỉ là hơi trẻ, thực lực cũng quá kém.
Nếu để cho một tiểu bối còn trẻ như vậy ngang vai ngang vế với bọn họ, thật sự có chút thất lễ.
"Hắn còn quá trẻ, không ép được người dưới." Dạ Quân Mạc lắc đầu: "Vẫn nên để Ám Lân làm Linh Vương đi."
Ám Lân!
Là người được chọn tốt!
Tâm cơ, uy nghiêm, trung thành đều là số một số hai, tuy thực lực hơi yếu một chút, nhưng có năng lực bồi dưỡng ra một lượng lớn ám vệ cấp bậc Vương Giả, Tôn Giả cho Thánh Quân, trình độ của bản thân lại không yếu. Mấy năm nay, hắn làm việc cho Dạ Quân Mạc, đã sớm nên phong Vương.
Nhưng đối với bọn Dạ Vương mà nói, Ám Lân làm Linh Vương, còn không bằng để cho Đại công tử Tô gia tới làm.
Tuy Tô gia rất có thực lực, nhưng Đại công tử Tô gia chỗ nào so được với Ám Lân? Bản thân Ám Lân chính là hộ pháp nắm giữ thực quyền, làm Linh Vương thì lập tức có thể ngồi vững vị trí Linh Vương, đến lúc đó, quyền lực của bọn họ tuyệt đối sẽ bị Ám Lân phân phần lớn.
Nhưng bọn họ không nói được bất ký lý đo phản đối nào, chỉ có thể nghiêm mặt cáo lui.
Sau khi Ám Lân nghe mệnh lệnh này, cực kỳ không biết nói gì: "Vì sao ngươi không nói cho ta một tiếng đã ra lệnh? Gần đây ta không làm chuyện gì đắc tội ngươi mà?"
"Phong Vương làm Vương còn không vui sao?" Dạ Quân Mạc lạnh lùng liếc nhìn Ám Lân.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!